Pages

Friday, October 21, 2022

BÀI 253: ĐẢNG DÂN CHỦ MỸ CÓ PHẢI ĐẢNG CS KHÔNG?

    Có thể nói trong một trăm người đọc câu hỏi trên thì gần như tự động ít nhất 90 người cười khẩy vì không tin. Dĩ nhiên! Kể cả những người ‘cuồng chống Biden’ hay ‘cuồng chống cấp tiến’ cũng khó bảo vệ được cái lập luận đảng DC Mỹ là một đảng CS. Mà đúng vậy, dù sao thì đảng DC cũng là một trong hai chính đảng của Mỹ, đã cùng với đảng thứ nhì, là đảng CH, thay phiên nhau ‘quản trị’ cái xứ thành đồng của tư bản từ ngày lập quốc đến giờ, và trong quá khứ đã công khai chống lại các xứ CS lớn nhỏ qua chiến tranh lạnh hay chiến tranh nóng đẫm máu, làm sao nói đảng DC là CS được.

    Đó là suy nghĩ bình thường.

   Thế nhưng nhìn vào những gì đảng DC đang làm hay cố gắng thực hiện thì… nhiều người đâm lo. Mà không phải không có lý do chính đáng để …lo!

    Ta thử nhìn lại xem thật sự đảng DC của Mỹ giống và khác các đảng CS ra sao. 

    Phải nói ngay, Diễn Đàn Trái Chiều không phải là một diễn đàn nghiên cứu lịch sử hay phân tích lý thuyết hay triết lý cao siêu gì, nên xin miễn bàn cũng sẽ không tranh cãi về các chi tiết lịch sử hay triết lý, chỉ nói chuyện thực tế mà người dân ngu khu đen như Vũ Linh này nhìn thấy và hiểu thôi.

    Những người ‘chống cộng’ luôn luôn tố cáo tất cả các chế độ CS bất kể từ Âu đến Á qua tới Phi Châu và Nam Mỹ, là những chế độ ác quỷ kinh tởm nhất, tàn bạo nhất, sắt máu nhất, chỉ biết giết và giết,… với những bằng chứng cụ thể không chối cãi được. Những tố cáo này không phải là sai, CS quả là một thứ chế độ giết người không bao giờ e lệ tới nửa giây đồng hồ. Cả mấy trăm triệu người đã là nạn nhân bị các tay đồ tể CS giết trên khắp thế giới.

    Thế nhưng nhận định về các chế độ CS như vậy vẫn có phần hời hợt, thiếu chiều sâu, không thể giải thích được việc các chế độ CS đã có thời thống trị cả nửa số dân trên toàn cầu, trong cả thế kỷ. Và nhất là không giải thích được làm sao các chế độ CS tệ hại như vậy lại có thể đi từ con số không tới điểm thành công lớn đó.

    Muốn nhận định cho đúng lịch sử để rút bài học chính xác cho tương lai thì cần phải có cái nhìn thực tế và trung thực hơn: CS đã thành công chiếm được cả nửa thế giới nhờ vài yếu tố cực kỳ quan trọng: 1) giả dối lấy các lý thuyết xã nghĩa mỵ dân làm căn bản, 2) biến chế các lý thuyết đó theo hoàn cảnh địa phương để lừa dân, chiếm quyền, 3) rồi dùng bạo lực để ôm cứng lấy quyền. 


    1. CÁC TRIẾT LÝ XÃ NGHĨA MỴ DÂN

    Các chủ nghĩa, lý thuyết CS, tất cả đều xuất phát từ những tư tưởng xã hội chủ nghĩa, hay nói tắt là xã nghĩa, phải nói là nhân bản nhất, đạo đức nhất. 

    Các thế kỷ 18-19 là thời gian rất nhiều triết gia, tư tưởng học bắt đầu suy nghĩ nhiều về cuộc sống của họ, về con người họ, và đi xa hơn, về xã hội chung quanh họ, về nhân loại. Để rồi họ khám phá ra con người và cái xã hội đó hết sức thiếu sót, còn quá nhiều sai lầm, thói hư tật xấu. Con người sống như bày cá, trong đó mặc ai nấy tự lo, cá lớn nuốt cá bé trong cuộc chiến sinh tồn không bao giờ chấm dứt. Dĩ nhiên, tất cả các tôn giáo trong suốt cả ngàn năm lịch sử nhân loại đều hô hào nhân ái, và đủ loại tính tốt trong cuộc sống giữa người với người. Nhưng tôn giáo vẫn mang tính cách viễn vong thiếu thực tế, nhiều khi đậm màu mê tín, dị đoan, gọi là không khoa học, không đáp ứng được nhu cầu lý luận khoa học ‘hợp lý’ của nhiều người, đặc biệt là của giới trí thức, không mang tính thuyết phục cao, nên đã không thành công mang lại hạnh phúc cho cả nhân loại. Trái lại, nhiều khi thiên hạ đã thẳng tay giết nhau nhân danh tôn giáo.

    Nhân loại cần những giải thích và giải đáp cụ thể, thực tế hơn.

    Đó là việc làm của rất nhiều triết gia trong thời hoàng kim của triết học, các thế kỷ trước.

    Tư tưởng nền tảng của CS là công bằng trong sở hữu tập thể không giai cấp xã hội, là những tư tưởng đã phôi thai từ thời Hy Lạp cổ xưa mấy ngàn năm trước. Nhưng những khái niệm cụ thể nhất chỉ được bắt đầu vẽ ra từ thế kỷ thứ 16, qua cuốn sách của Thomas Moore, có cái tựa thật ý nghĩa ‘Utopia’, nghĩa là Hoang Tưởng. Nhưng CS hiểu theo nghĩa hiện đại chỉ thực sự ra đời cuối thế kỷ thứ 19, với cuộc cách mạng kỹ nghệ của Âu Châu, qua các tác phẩm triết lý đổi đời của Friedrich Engels và Karl Marx, đặc biệt là cuốn The Communist Manifesto -Tuyên Ngôn Cộng Sản- xuất bản năm 1848, đã trở thành một thứ Thánh Kinh của đạo CS, để rồi từ đó, danh từ cộng sản đã được đồng hóa với mác-xít.

    Trong cách nhìn chung, có thể nói CS hay mác-xít chỉ là hình thức cực đoan nhất của các lý thuyết xã hội chủ nghĩa. Một cách tóm gọn nhất, theo mác-xít, thế giới được phân chia ra thành hai giai cấp: giai cấp tư bản thống trị, và giai cấp vô sản bị trị. Tư bản bóc lột vô sản tận xương tủy, do đó, vô sản phải nổi dậy, bằng võ lực nếu cần, để lật đổ tư bản, tự giải thoát cho chính mình, tạo ra một thế giới công bằng, nhân bản.

    Không có một khẩu hiệu nào ngu bằng khẩu hiệu “Làm theo khả năng – Hưởng theo nhu cầu”. Nghĩa là một cách cụ thể trên thực tế có nghĩa làm tà tà, khi nào chán thì nghỉ, nhưng nhu cầu lớn tới đâu cũng phải được hưởng. Thế nhưng cái khẩu hiệu đó lại đánh đúng vào tầm lý đại đa số người bình thường, lòng tham vô đáy, dễ dàng ‘câu khách’. Khiến dụ dỗ được không biết bao nhiêu triệu người.

https://en.wikipedia.org/wiki/Communism#:~:text=In%20its%20modern%20form%2C%20communism,labored%20under%20often%2Dhazardous%20conditions.


    2. NHỮNG HÌNH THỨC LỪA ĐẢO

    Những triết lý nhân bản, công bằng,… trên đã đụng vào yếu điểm quan trọng nhất của con vật biết suy nghĩ, là con người, và dường như đã cung cấp được một thứ thần dược chữa tất cả những thói hư tật xấu như tham lam, bóc lột, …, giải quyết được mọi xung đột quyền lợi trong xã hội, đưa đến cảnh thái bình trong trật tự cho cả nhân loại. Đã được đánh giá thật cao, và rất nhiều người đã coi những triết lý đó như đáp số cuối cùng cho mọi vấn đề của nhân loại. 

    Trên nguyên tắc, các chế độ CS trên thế giới có vẻ thuần nhất: đại khái tranh đấu cho dân lao động hay dân nghèo chống lại sự bóc lột của đám nhà giàu, phần lớn làm chủ các phương tiện sản xuất như đất đai, nhà máy,… Trong mục đích tối hậu là tạo công bằng tuyệt đối trong toàn thể nhân loại. Đó là cách tóm lược ngắn gọn và dễ hiểu nhất.

    Nhưng lại quá giản dị để giải thích được sự thành công của các chế độ CS từ xứ này qua nước nọ, khác nhau một trời một vực từ văn hóa đến kinh tế. Muốn hiểu sự thành công của các chế độ CS trên thế giới, thì phải hiểu là các chế độ CS đó đều khác nhau rất xa, và đã thành công dựa trên những yếu tố hoàn toàn không giống nhau.

Nga

    Người đầu tiên có công lớn nhất trong việc tìm cách mang các triết lý trừu tượng thiên tả xã nghĩa đó vào thực tế, chính là Lê-Nin. Lê-Nin có cái viễn kiến hơn người, đã nhìn các triết lý gọi là xã nghĩa -socialism-, rồi mác-xít như giải pháp cho những khốn khổ của người dân Nga, và tìm cách khai thác, mang các triết lý đó làm mồi nhử để câu hậu thuẫn của đám dân Nga khốn khổ để thực hiện tham vọng chiếm quyền của ông ta. 

    Những lập luận cơ bản của Marx trên thực tế chỉ có giá trị và sử dụng được tại các quốc gia có trình độ kỹ nghệ hay cơ giới tương đối cao, tiêu biểu là nước Đức dưới thời Mác, có những lực lượng thợ thuyền đông đảo phục vụ -hay chính xác hơn, bị bóc lột tận xương tủy- cho các kỹ nghệ cơ giới đó. Và nói trắng ra, đã chỉ áp dụng được vào đúng một trường hợp, một quốc gia, đó là Đức, nhưng Lê-Nin đã khôn lanh bỏ vodka vào, biến thành sản phẩm được mơ mộng trong nước Nga thời các Sa Hoàng, khi xứ này bước mạnh vào cuộc cách mạng kỹ nghệ của Âu Châu.

    Cái thành công của CS Nga, gọi là Bôn-Sê-Vích là đã khai thác đúng cách những lý luận hết sức nhân bản của các triết gia thiên tả, đặc biệt là của Engels và Marx, đối chiếu với thực tế tàn khốc của cuộc sống của dân lao động Nga. Những lập luận của các đại triết gia thiên tả nghe thật là bùi tai, hữu lý và đáng phục. Cho dù không sống trong cái môi trường đã sinh sản ra những lý thuyết trên thì cũng thấy quá có lý, vì quá nhân bản, quá tốt. Dĩ nhiên, cũng phải nói là những sai lầm của các Sa Hoàng như thối nát, tham nhũng, độc tài gia đình trị và tàn bạo,… đã đóng một vai trò không nhỏ trong thành công của Cách Mạng Bôn-Sê-Vích.

    Tóm lại, CS Nga dựa trên đấu tranh giai cấp thợ thuyền chống đại tư bản, tương đối giống theo tư tưởng Marx nguyên thủy nhất.

Đông Âu

    Cả khối các quốc gia Đông Âu đều theo CS hết, nhưng đó không phải là những chế độ chính trị mà dân Đông Âu tự lựa chọn. Chỉ là một thứ hàng nhập khẩu miễn cưỡng, do Hồng Quân Liên Xô áp đặt sau khi đã chiếm được từ tay Hitler, chẳng liên quan gì đến chủ thuyết CS hay xã nghĩa gì ráo.

Tầu

    Mao là một người rất mê đọc sách và nghiên cứu lịch sử. Cái thành công lớn nhất của Mao là đã nghiên cứu rất kỹ về lý thuyết CS của Marx và bỏ đầy đủ tương chao, xì dầu, biến nó thành một lý thuyết có thể áp dụng được vào xứ Trung Hoa thời Mao. Đó là một xứ không có kỹ nghệ, không có nhà máy, không có thợ thuyền lao động, không có đại tài phiệt chủ các đại công ty hay hãng xưởng. Nhưng là một xứ canh nông với các đại quan được phong vương, phong hầu, chủ những mảng ruộng vĩ đại, nắm trong tay quyền sinh sát cả triệu dân cầy ruộng hay làm công tác canh nông. Để rồi Mao hóa phép biến các chủ đất, các đại quan phong kiến vua một cõi, thành chủ nhà máy và chủ đại công ty, và dân làm ruộng thành thợ thuyền, và thành công mang cuộc cách mạng CS Nga vào Tầu, biến thành mì gói ăn liền.

    Cuộc chiến giữa Tưởng Giới Thạch và Mao Trạch Đông chỉ là một cuộc nội chiến, tranh dành quyền hành giữa hai người đầy tham vọng cá nhân. Nhưng Mao đã thành công chiếm được quyền nhờ khoác cái áo đấu tranh giai cấp nông dân chống đại địa chủ và quan lại, chẳng liên quan gì đến đấu tranh giai cấp thợ thuyền chống đại tư bản của Marx. Tất nhiên, phải nhìn nhận Mao cũng đã được các sứ quân tham ô nhất của Tưởng Giới Thạch gián tiếp giúp đỡ rất nhiều.

Bắc Hàn

    Chế độ CS của BH cũng chẳng liên quan xa gần gì tới Các Mác hết. Chỉ là họ nhà Kim lợi dụng và khai thác Mác để áp đặt một chế độ độc tài sắt máu cho gia tộc mình thôi.

Việt Nam

    Khác với Nga, VN chẳng có nhà máy, chẳng có lực lượng thợ thuyền. Cũng khác với Tầu, VN chẳng có đại địa chủ, chẳng có các đại quan sứ quân, dân làm ruộng cũng chẳng bao nhiêu, ‘trí phú địa hào’ lại càng ít hơn. Nhưng VN bị Pháp đô hộ và dân cả nước bị Pháp hành hạ, bóc lột. Và họ Hồ đã hóa phép, mang các cuộc đấu tranh giai cấp kỹ nghệ của Nga và giai cấp canh nông của Tầu, vào VN, cho đội cái mũ đấu tranh giai cấp chính trị, giữa khối dân địa phương yêu nước chống thực dân thống trị đất nước, gọi là để giành độc lập.

    Và họ Hồ đã thành công. Phải nói ngay, cái áo ‘Việt Minh yêu nước đánh đuổi Pháp’ đã thu hút được hầu hết dân Việt thời đó, kể cả các thanh niên Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Khánh,… trước khi họ trắng mắt. Trong hàng ngũ Việt Minh, chẳng mấy ai hiểu gì hay thậm chí để ý đến các lý thuyết CS mơ hồ. Họ tham gia VM chỉ để đánh Pháp cứu nước thôi. Chẳng biết CS là gì, chẳng hiểu Marx nói gì.

    CSVN thành công chiếm được quyền nhờ khoác cái áo đấu tranh giải phóng đất nước chống thực dân ngoại bang đô hộ, chẳng liên quan gì đến đấu tranh giai cấp thợ thuyền chống đại tư bản của Marx, cũng chẳng liên quan gì đến cuộc đấu tranh giai cấp giữa nông dân và đại quan phong kiến như Tầu.

    Các thí dụ trên cho thấy những chính khách CS như Lê-Nin, Mao, Hồ, Kim, … nếu lịch sự và thân thiện thì có thể gọi là đủ sáng tạo và uyển chuyển để mang cái triết lý Các Mác để áp dụng một cách hữu hiệu nhất đưa đến thành công trong những điều kiện và hoàn cảnh quốc gia khác nhau. Do đó, đừng nên ngây thơ nghĩ là CS không có cách nào thò chân vào đất Mỹ này được. Nôm na ra, CS là cái gì rất đa dạng, không phải chỉ có một mô thức duy nhất. 

    Nếu thực tế hơn phải nhìn nhận các tay này chỉ là những vua lừa đảo, siêu chính trị gia thời cơ, lợi dụng, chế biến, rồi khai thác những triết lý gọi là ‘nhân bản’ xã nghĩa để thực hiện tham vọng bá quyền cá nhân của họ, hay phe đảng, gia tộc của họ. Nói cách khác, chủ nghĩa CS hay chủ nghĩa Các Mác chỉ là cái áo giáp mà các tay chính khách đầy tham vọng cá nhân như Lê-Nin, Mao, Hồ,… mượn để khoác vào người để thực hiện được những giấc mộng quyền lực cá nhân của họ. Nôm na ra, các chế độ CS chỉ thành công nhờ vào những giả dối, lừa đảo, dối trá không hơn không kém. Không tin, cứ thộp đầu một anh cán ngố hỏi Các Mác nói gì thì sẽ nhìn thấy ngay cái mặt ngơ ngác của anh ta và những câu trả lời máy móc anh ta đã được dạy.


    3. BẠO LỰC

    Cái thế giới bình đẳng tuyệt đối của ý thức hệ CS là ảo tưởng viễn vong không thực tế, không thực hiện được, mà chỉ có thể áp đặt bằng bạo lực thôi. Nhất là cái bình đẳng đó lại là bình đẳng giả dối thô bạo nhất. Bình đẳng trong khối dân ngu khu đen thôi, nhưng cái đám dân đó tuyệt đối không thể bình đẳng với giai cấp thống trị, không còn là các đại tài phiệt chủ nhà máy, không còn là các đại địa chủ quan lại, cũng không còn là thực dân ngoại bang, mà là giai cấp đảng viên đảng CS, chẳng những nắm quyền mà còn có súng, có nhà tù, có luật lệ tự sáng chế, để đàn áp mọi chống đối.

    Các lý thuyết hoang tưởng không đáp ứng được những đòi hỏi, những nhu cầu thật của người dân, do đó sau khi chiếm được quyền thì người CS lòi ra bộ mặt, chỉ còn một cách duy nhất để giữ quyền, đó là dùng bạo lực, công an, nhà tù, súng đạn để cai trị và tồn tại.

    Chuyện này quá rõ ràng, khỏi bàn thêm.

HIỆN TẠI

    Sau khi bức màn sắt sụp đổ toàn diện bên Âu Châu khoảng 1989-1990 bất kể xe tăng và nhà tù, các chính khách và trí thức xã nghĩa thiên cộng trên khắp thế giới, từ Âu qua Mỹ, vật lộn với chính họ, để tìm cách bào chữa cho cái nhìn thiên tả của họ. Có nhiều kiểu biện bạch, nhưng nói chung, họ giải thích bằng cách quay ngược lại để tố cáo các chế độ CS độc tài đẫm máu của Xít-ta-lin hay Mao đều không phản ảnh lý tưởng thiên đường xã nghĩa của họ. Chỉ là bọn thảo khấu Xít-ta-lin và Mao đã cưỡng chiếm -hijack- lý tưởng xã nghĩa, khai thác và dùng làm công cụ cho chính sách độc tài tàn bạo của họ thôi.

    Cái kiểu bào chữa này đã được dân Âu Châu, tuyệt đại đa số vẫn chịu ảnh hưởng rơi rớt của các chủ thuyết thiên tả, mừng rỡ ôm chầm lấy như cái phao cứu sống họ, giúp họ biện bạch tại sao họ thiên tả. 

    Nghe cũng hợp lý. Cho đến khi đặt câu hỏi vậy tại sao trong suốt hơn bẩy thập niên CS thống trị Nga và nửa thế giới, trong khi Xít-ta-lin, Mao, Hồ giết cả trăm triệu người, đã không có một anh triết gia xã nghĩa nào lên án Xít-ta-lin hay Mao hay Hồ mà lại đợi tới khi chế độ sắt máu CS bị rơi rớt từng mảng mới … ngụy biện? Các Jean Paul Sartre, Bertrand Russell, Noam Chomsky,… chưa bao giờ lên tiếng tố cáo Xít-ta-lin hay Mao hay Hồ, trái lại luôn miệng ca tụng chúng, cho đến khi bức màn sắt sụp đổ hoàn toàn, xác cả trăm triệu người bị giết được phơi bày ra thì mới uốn lưỡi, mếu máo biện giải.

    Ngay cả vài đám dân Mít tị nạn CS tại Âu Châu cũng mau mắn làm vẹt nhai lại những biện bạch này, phân bua chúng tôi vẫn chống cộng chết bỏ, nhưng ủng hộ các chế độ xã nghĩa Âu Châu vì họ không phải là CS, mà họ là ‘dân chủ xã hội’, là ‘thiên chúa giáo xã hội’, là những gì gì đó mà chẳng ai hiểu rõ. Họ bào chữa ‘xã hội chủ nghĩa’ không phải là ‘cộng sản’. Họ giảng giải xin thiên hạ đừng lẫn lộn ‘xã hội’, ‘xã nghĩa’ với ‘cộng sản’, đừng nghĩ cứ ‘tả phái’ là ‘cộng sản’ hết.

    Ở đây, các cụ tị nạn tìm cách chơi chữ loanh quanh các danh từ ‘xã hội’, ‘tả phái’,... để rồi chính họ cũng bối rối chìm nghỉm trong rừng chữ nghĩa. Khi người ta tố Âu Châu thiên tả thì các cụ nhẩy dựng lên cãi “Âu Châu không phải CS”. Ủa, có ai nói Âu Châu là CS bao giờ đâu? Cũng vậy, khi người ta tố đảng DC ở Mỹ thiên tả, các cụ cũng nhẩy nhổm phản đối đảng DC đâu phải là đảng CS đâu. Cũng vậy, có ai nói đảng DC Mỹ là đảng CS bao giờ đâu?

    Muốn nhận định cho chính xác cánh tả, phải hiểu có 3 loại người thiên tả hay ‘thân cộng’:

    1. Triết gia CS và trí thức CS sống trong ảo vọng của lý thuyết hoang tưởng. Đó là những Sartre, Russell, Chomsky,...

    2. Chính trị gia ý thức được những lý luận CS là những mồi câu cá hữu hiệu nhất, khai thác tận cùng cái ước vọng của dân để phục vụ cho tham vọng chính trị và quyền lực của cá nhân mình và phe nhóm. Đó là những Lê-Nin, Xít-ta-lin, Mao, Hồ,…

    3. Những tay trí thức (có dấu sắc) nửa mùa mà không tri thức (không dấu sắc), mơ mộng cái ảo tưởng xã nghĩa mà mù tịt hay cố tình nhắm mắt trước những cái tàn ác thực tế của CS. Đó là những người mà Lê-Nin gọi là ‘useful idiots’, những thằng ngu hữu dụng. Đừng nói chi xa, trong miền Nam VN trước đây và ngay trong cộng đồng tị nạn Việt trên thế giới hiện nay, cái đám này không ít đâu, khỏi cần nêu tên tất cả, ai cũng biết. Từ những Nguyễn Mạnh Tường tới những Trần Đức Thảo, Châu Tâm Luân, Dương Quỳnh Hoa, Trịnh Công Sơn, Nguyễn Gia Kiểng,… rồi tới những tên vịt tị nạn biến thành vịt yêu nước, hay PIVOT/Sáng Tổ năn nỉ các chú các bác làm ơn đừng chống cộng nữa, gân cổ đọc lại sách vở của Harvard, Yale, Berkeley, hay kêu gọi không chống CS mà chỉ chống cái ác thôi, biện bạch đảng DC Mỹ không phải CS đâu.


ĐẢNG DÂN CHỦ MỸ

    Trở lại câu hỏi đảng DC Mỹ có phải là đảng CS không, thì tất nhiên, câu trả lời giản dị nhất là KHÔNG. 

    Nhiều tay đã cố bóp méo, xuyên tạc nói là phe cuồng mê Trump tố cáo đảng DC Mỹ là đảng CS là xuyên tạc ngớ ngẩn. Thật ra, chẳng ai nói đảng DC Mỹ là đảng CS hết. Kiểu đồng hóa ấu trĩ này chỉ phản ảnh đầu óc nhỏ bé của những tay tuy là tị nạn VC nhưng cố tìm cách bao che cho nhóm thiên tả DC và tên phản đồ Biden.

    Thực tế là con đường mà đảng DC Mỹ, đặc biệt là dưới thời Biden hiện nay đang đi, lại chính là con đường mà các đảng CS chuyên chế Nga, Tầu, VC đã đi qua. Rất rõ ràng. Những cái gọi là ‘mẫu số chung’ giữa các đảng CS và đảng DC Mỹ đầy dẫy, đếm không xuể. Đây là vài thí dụ cụ thể nhất:

    - Cái gọi là ‘công bằng xã hội’ là chủ trương nền tảng chung, mà phương tiện thực hiện là tái phân phối tài sản và lợi tức. Các đảng CS dùng các phương thức thô bạo, trắng trợn như tịch thu, quốc hữu hóa,… trong khi đảng DC Mỹ dùng các biện pháp gián tiếp mềm dẻo hơn như thuế lũy tiến và luật lệ, thủ tục hành chánh khắc nghiệt nhất nhân danh trật tự xã hội, bảo vệ môi trường,...

    -    Các chế độ CS Nga dùng chiêu bài lao động đấu tranh chống đại tư bản, CS Tầu dùng chiêu bài nông dân đấu tranh chống đại điền chủ, CS Việt dùng chiêu bài dân Việt yêu nước đấu tranh chống thực dân, đế quốc ngoại bang. Bây giờ đảng DC Mỹ huy động dân da màu đen, nâu, vàng, đỏ, đấu tranh chống đám thượng tôn da trắng. 

   - Vai trò của Nhà Nước Vú Em bao phủ mọi chuyện. Chính sách Nhà Nước Vú Em được các Nhà Nước CS thi hành tối đa khi quốc hữu hóa gần như cả nước, trong mọi khía cạnh cuộc sống như kinh doanh, kinh tế, tài chánh, giáo dục, y tế, … Đảng DC Mỹ chưa thể đi quá xa đến những mức đó vì chắc chắn dân Mỹ sẽ không chấp nhận, nhưng những cố gắng gặm nhấm, cụ thể nhất là trong phạm vi y tế đã được thấy rất rõ, và Obamacare chính là bước đầu trong chính sách xã nghĩa hóa ngành y tế mà Mỹ gọi là socializing healthcare. Đảng DC còn đang mơ mộng sẽ cho cả nước được Medicare.

    - Các chế độ CS đều dùng luật pháp cuội của chúng và bộ máy an ninh trật tự toàn là đảng viên công an như công cụ phục vụ cho quyền lợi và bảo vệ đảng nắm quyền, ngồi xổm trên tất cả mọi luật lệ để đàn áp đối lập dưới đủ hình thức kể cả ngụy tạo bằng chứng và … cả vú lấp miệng em, lớn tiếng vu cáo đủ mọi tội. Việc đảng DC đàn hặc và điều tra Trump qua các ‘phiên tòa cuội’ dưới quyền các quan tòa và bồi thẩm đoàn bắt buộc phải có thành tích chống Trump tuyệt đối, tức là đã đàn hặc Trump mới được chọn, không điều tra, không bằng chứng, không nhân chứng, không đối chất, không cho ‘bị can’ bào chữa, không có luật sư, với bản án cả thế giới đều biết trước khi phiên tòa họp lần đầu, hay vụ dùng quan tòa phe ta ra trát cho FBI đột kích khám xét nhà đối lập,… có khác gì những gì dân Việt ta đã nếm mùi từ ngày VC biểu diễn trò đấu tố cải cách ruộng đất?

    - Trong các chế độ CS của Mao và nhất là chế độ CS khùng điên của Pol Pot, hầu như dân cả nước được Nhà Nước nuôi trong mức tối thiểu, ngáp ngáp đủ sống để lao động vinh quang cho Nhà Nước. Đó là phương thức khoác gông lên cổ dân cả nước, hữu hiệu nhất. Ở Mỹ may mắn thay, ta chưa thấy chuyện quá đáng này. Nhưng chính sách tung trợ cấp tối đa, càng ngày càng nhiều, dưới đủ hình thức, chính là con đường đi tới bao cấp cả nước, biến dân cả nước thành nô lệ trợ cấp, chỉ những người mù quáng vì phe đảng mới không thấy.

    - Về tôn giáo, CS chủ trương đảng CS là tôn giáo duy nhất được chấp nhận, ngoài ra, không tôn giáo nào khác có thể được tồn tại, hay nếu được dung túng, cũng không được phép phát triển, bành trướng, cũng phải phục vụ đảng CS trước tiên qua các hệ thống tôn giáo quốc doanh, xếp hạng dưới tôn giáo CS. Ở VN, không thiếu gì ‘chùa quốc doanh’ mà tượng họ Hồ còn ngồi trên cả tượng Phật. Ở Mỹ, trong cái nhìn của đảng DC, chuyện tuy nhỏ và tiếu lâm nhưng mang thật nhiều ý nghĩa là chuyện mùa Giáng Sinh không còn được chúc tụng nhau ‘Merry Christmas’ nữa mà chỉ còn được chúc nhau ‘Happy Holliday’ thôi.

    - Vô tổ quốc là một trong những khẩu hiệu CS hô hào cốt để giúp áp đặt chế độ độc tài do Marx chế ra để áp đặt lên các xứ ‘thuộc địa’ của chủ nghĩa Mác-xít, hiển nhiên với mục đích xây dựng một thế giới đại đồng không còn biên giới địa dư hay chính trị gì nữa. Ý thức hệ CS là mẫu số chung duy nhất. Lê Duẩn đã từng hô hào đánh Mỹ là để phục vụ Nga Tầu mà. Đảng DC Mỹ cũng có chủ trương vô tổ quốc khi phe cấp tiến không bao giờ bỏ qua cơ hội sỉ vả nước Mỹ, đốt, xé, hay đạp lên cờ Mỹ, xóa bỏ di tích lịch sử quốc gia, bôi bác các Cha Già Lập Quốc, đạp đổ các tượng công thần quốc gia.

    - Vô gia đình là chính sách nền tảng của các chế độ CS từ Mao tới Hồ tới Pol Pot. Ngay tại VN, ‘cháu ngoan bác Hồ’ có bổn phận đi báo công an các việc làm hay lời nói ‘phản động’ của bố mẹ trong nhà. Đảng DC Mỹ chưa có ‘cháu ngoan bác Bi-Đen’, cũng không có Trường Chinh đấu tố bố mẹ ruột, nhưng các trường học Nhà Nước DC bảo trợ đã công khai tìm mọi cách áp dụng các chính sách mang con cái ra khỏi ảnh hưởng của bố mẹ, để các thầy cô ‘thoải mái’ tẩy não, mang chúng vào ‘văn hóa thức tỉnh’ -woke culture- của đảng, thậm chí nhiều trường còn khuyến khích trẻ con báo cáo cho trường biết những việc làm hay câu nói của bố mẹ chúng chống lại chính sách ‘thức tỉnh’ của Nhà Nước DC Mỹ.


    Như đã bàn qua, các đảng hay nhóm thiên tả hay xã nghĩa hay CS, không phải là một cái gì thuần nhất mà rất đa dạng, nhưng tất cả chỉ là những màu đậm nhạt khác nhau của một ý thức hệ, không hơn không kém.

   So sánh đảng DC Mỹ với các đảng CS, nếu có khác biệt, thì khác biệt nằm trong mức áp dụng, thi hành, trong khi nền móng, hướng đi và mục tiêu cuối cùng hiển nhiên chỉ là một. Lấy một thí dụ thô sơ, không chính xác nhưng dễ hiểu: nếu ta đang đứng ở phía hữu bảo thủ, bước 10 bước sang bên trái thì tới các chế độ VC-TC, thì đảng DC Mỹ đã bước tới bước thứ 6-7 gì rồi.

    Vấn đề là Hiến Pháp Mỹ, dân Mỹ, sẽ cho phép đảng DC đi bao xa và trong thời gian bao lâu. Hiển nhiên dân Mỹ sẽ không cho đám cuồng mê xã nghĩa đi xa lắm, bằng chứng là đảng CS Mỹ vẫn chỉ là một nhúm mà tất cả đảng viên trên cả nước có thể bị nhốt trên một xe cây cảnh sát, mà vẫn còn chỗ trống. Do đó, đảng DC chỉ có thể gặm nhấm từng chút từng chút, với sự phụ giúp của những tên trí thức gọi là useful idiots (xin nhắc lại: đây là danh từ của Lê-Nin đấy).

    Để kết luận, xin đưa ra kết quả thăm dò mới của Fox News: đa số dân Mỹ tin nước Mỹ đang chuyển hướng về xã nghĩa !!!


Thế nhưng đa số cử tri của đảng DC cho đó là chuyện tốt:

Các cụ vẹt tị nạn cuồng mê Biden nghĩ sao?