Thế Vận Hội Mùa Đông năm nay được tổ chức tại Pyeong Chang, Nam Hàn.
Đây là lần thứ hai Nam Hàn (NH) được tổ chức Thế Vận Hội, lần trước là Thế Vận Hội Mùa Hè tại Hán Thành năm
1988.
Cả hai đều là dịp để NH hãnh diện
khoe với thế giới sự thành công của họ, về đủ mọi phương diện, từ công kỹ nghệ
với những tên cả thế giới đều quen thuộc như Samsung, Kia, Huyndai,… đến những
ca sĩ khiến cả giới trẻ Á Châu điên cuồng, các tài tử khiến cả trăm triệu người
say sưa ngắm nhìn, nam cũng như nữ, qua những phim tốn không biết bao nhiêu nước
mắt,… rồi bây giờ về thể thao cũng chẳng thua ai.
Nửa thế kỷ trước, NH là đống gạch vụn
sau khi Bắc Hàn (BH) cùng với hàng triệu ‘tình nguyện quân’ của Mao tàn phá cả
nước ngoại trừ một mõm nhỏ xiú như Cà Mau của ta. Dân NH trước đó đã trải qua mấy
trăm năm đô hộ của Nhật khiến
dân trí u mê gấp vạn lần dân ta dưới thực dân Pháp.
Nhìn vào NH rồi nhìn lại nước ta
ngày nay, cũng xấp xỉ nửa thế kỷ sau khi chiến tranh chấm dứt, không ai dám
nghĩ đến chuyện so sánh vì quá hổ thẹn.
Không phải chỉ có khác biệt về cao ốc
trong các thành phố lớn, xa lộ chằng chịt, phim ảnh, ca nhạc không, mà quan trọng
hơn cả là mức sống và lợi tức của dân, thể chế chính trị dân chủ, tự do báo
chí, trật tự xã hội, dân trí cả nước, vị thế trên thế giới,… Một người NH đã làm Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc,
một người khác làm Chủ Tịch Toà Án Thế Giới. Chủ Tịch Ngân Hàng Thế Giới hiện
giờ là một ông Mỹ gốc NH.
Trên mặt chính trị, Thế Vận Hội năm
nay khác xa Thế Vận Hội của 30 năm trước. Lần đó, quan hệ giữa BH và NH căng thẳng
hơn nhiều.
Sau khi NH thắng lợi, được chọn làm
địa điểm tổ chức Thế Vận Hội Mùa Hè 1988, BH, dưới thời Kim Il Sung, ông nội của
Cậu Ấm Ủn, tìm cách phá thẳng tay. Một năm trước ngày Thế Vận khai mạc, chiếc
phi cơ dân sự của Korean Air đi từ Bagdad, thủ đô Iraq, qua Hán Thành bị hai đặc
công BH đặt bom nổ tung trên trời gần không phận Miến Điện.
Lần này, thời thế đổi thay, hai miền
thương thảo với nhau, đi đến việc cả hai phái đoàn đi chung, mặc đồng phục và
mang cờ trắng với hình cả nước Hàn màu xanh dương. Thật ra, chẳng có gì mới lạ. Hai phái đoàn đã đi
chung với nhau dưới một lá cờ tương tự trong nhiều dịp đại hội thể thao và thế
vận hội từ năm 2000 rồi. Nhưng
lần này, có điểm đặc biệt là chuyện xẩy ra trên đất Hàn Quốc và BH gửi một
phái đoàn cực kỳ hùng hậu đến tham dự.
Ngoài phái đoàn lực sĩ chừng hai chục người, còn có phái đoàn 200 vũ công và ca đoàn BH do đích thân Cậu Ấm
Ủn tuyển lựa, đẹp như tiên nga, ăn mặc lộng lẫy, đồng phục áo dạ lông đắt tiền,
một dàn nhạc đại hòa tấu với nhiều ca sĩ văn công nổi tiếng nhất của BH và một
phái đoàn ‘chính trị’ cầm đầu bởi Chủ Tịch Quốc Hội (vâng, BH cũng có quốc hội đấy!) kiêm Chủ Tịch Nước Kim Young Nam. Điều hiển
nhiên cả thế giới đều thấy là ông chủ tịch 90 tuổi này chỉ là bù nhìn. Trong chế
độ nhà Kim, không bù nhìn thì đã lãnh đạn đại bác hay là đã thành bữa ăn trưa
cho đàn chó dữ của Cậu rồi.
Trong phái đoàn, có em gái của Cậu Ấm, Kim Yo Jong, năm nay 31 tuổi. Coi đẹp và hiền như ma sơ, nhưng
nghe cái chức của bà thì không ai không toát mồ hôi hột: Phó Giám Đốc Tuyên
Truyền và Xách Động của đảng Lao Động Triều Tiên. Cả thế giới nhìn vào bà mà chẳng
ai ngó ngàng gì tới chủ tịch nước. Bà ta là người đi ngang hàng với tổng thống
NH trong khi ông Chủ Tịch Nước đi sau hai người nửa bước. Bà cũng là người ngồi
họp đối diện với tổng thống NH, và đưa thư của Cậu Ấm chính thức mời tổng thống
NH viếng BH.
Việc Cậu Ắm ngỏ lời mời TT NH đã mau mắn được TTDC Mỹ ca ngợi như một thứ
thiện chí của một Cậu Ấm biết điều phải quấy, đối chiếu với hành động hung hăng
hiếu chiến của tay khùng Trump. CNN mau chóng tặng ngay ‘huy chương vàng Thế Vận’
cho BH về chiến dịch giao tế -public relations campaign.
Có điều CNN không nhắc là được hỏi về lời mời của Cậu Ấm, TT NH đã khéo léo
đề nghị BH nên nói chuyện với... Mỹ. Ông tổng thống này nhớ rõ hai ba lần BH và
NH ‘nói chuyện’ với nhau trước đây đã chẳng đi đến đâu vì chung quy cũng chỉ là
đòn phép tuyên truyền để lấy điểm chính trị của CSBH chứ chúng chẳng có một ly
thiện chí muốn nói chuyện nghiêm chỉnh. Thực tế mà nói, ít ai tưởng tượng ra được
một viễn tượng thống nhất giữa Nam và Bắc Hàn ngày nào gia đình họ Kim còn nắm
quyền sinh sát. Làm sao hòa trộn chế độ dân chủ của NH với chế độ độc tài sắt
máu của BH?
Huy chương vàng về tuyên truyền chính trị đúng ra phải về tay ông tổng thống
NH, là người lần đầu tiên trong lịch sử chia đôi Nam Bắc Hàn, đã lôi được một
người trong dòng họ nhà Kim đến NH nói chuyện, đưa thư mời ông ra BH. Huy
chương hay không thì không biết, chỉ biết phái đoàn BH sau khi về xứ, đã tặng lại
cho NH biên lai gần ba triệu đô chi phí của phái đoàn của họ ghé NH vài ngày.
Tiền khách sạn, ăn uống, di chuyển,... Chắc tính luôn tiền may quần áo, sắm giầy
mũ,... cho đội văn công.
Cô em và đám múa ca được TTDC tung hô như tài tử Hồ Ly Vọng. Chẳng phải CNN
không, mà tất cả các cơ quan ngôn luận lớn như Washington Post, New York Times,
Newsweek, Yahoo,... đều phủ phục bái lạy bà em này, như là một thứ thần tượng mới
của khối truyền thông thiên tả. Lâu nay khối CS, nhất là BH, đã bị mang tai tiếng
quá nhiều khiến cho khối TTDC thiên tả cũng nhột, khó bào chữa, bây giờ có dịp
thấy được một hình ảnh khác với những hình ảnh tù mang xiềng, dân chết đó, hay
anh Otto Warmbier đang nằm chờ chết, TTDC mừng hơn bắt được vàng, có dịp vinh
danh một xứ CS.
TTDC phớt lờ chuyện cả phái đoàn văn công ca múa này chỉ toàn là cán bộ
tuyên vận chuyên nghiệp đã được đích thân Cậu Ấm tuyển lựa, rồi được huấn luyện
chu đáo nhất. Ngay cả các ‘lực sĩ’ Bắc Hàn cũng đều là loại cán bộ giỏi nghề
tuyên truyền chứ thể thao thật thì vô vọng, với bằng chứng hiển nhiên là họ được
tổng cộng đúng zero huy chương. Đội ‘liên quân’ hockey Nam-Bắc ra quân vòng loại
bị Thụy Sỹ hạ 8-0 cho dù được
cả toán 200 người đẹp cổ võ,
vỗ tay, cười toe toét, reo hò hoàn toàn đúng nhịp giống hệt nhau, từ đầu đến cuối
trận, như những người máy chỉ cần bấm nút.
NYT ca tụng bà em này đã hoàn toàn làm lu mờ PTT Pence. NYT viết “trong khi
PTT Pence đến với thông điệp hiếu chiến cũ mèm, thì bà Kim đã đến với thông điệp
mới mẻ của hòa giải, hòa bình”.
Los Angeles Time đăng hình PTT Pence nghiêm nghị không cười rồi phán “hình
của PTT Pence đúng là biểu tượng cho chế độ vô nhân của Trump”. Theo LAT, như vậy
chắc cái hình của bà em tươi cười là biểu tượng cho tính nhân ái thân thiện của
chế độ BH? Thật là lạ lùng khi một báo lớn như LAT lại có thể có những loại nhận
xét phiến diện, hời hợt nặng tính phe phái đến vậy. Chỉ một cái cười duyên của bà
Phó Giám Đốc Tuyên Truyền và Xách Động của đảng CS là TTDC quên hết ngay cả vạn
người bị tù đày, chết thảm dưới tay ông
anh, ông bố, ông nội của bà này, và cả triệu người chết đói từ hơn nửa thế kỷ
nay?
PTT Pence còn mang thêm cái tội là thiếu thân thiện, khiêu khích BH khi đã
dẫn theo ông bố của anh Otto Warmbier, là sinh viên đã bị công an BH giam cầm,
đánh đến gần chết mới thả về Mỹ để chết. Theo TTDC, vuốt ve, khúm núm trước Cậu
Ấm để đừng chọc Cậu giận, đó mới là thái độ anh minh sáng suốt, nhân bản, yêu
chuộng hòa bình.
CNN tặng bà em danh hiệu ngôi sao sáng chói của Thế Vận Hội, người đã phá
tan hình ảnh một BH hủ lậu và hiếu chiến. Một anh nhà báo nhiều tưởng tượng, gọi
bà em gái này là Ivanka của BH. [Sau khi bị chỉ trích nặng, NYT cho đăng
một bài khác, đả kích việc so sánh bà em Cậu Ấm với bà Ivanka, vạch ra một số tội
ác của dòng họ nhà Kim, gọi là để tự gỡ tội. Cả WaPo cũng phải đăng một bài khác, nhận định ca tụng bà em Cậu Ấm là sai lầm].
Anh nhà báo Lester Holt của đài truyền hình NBC, được coi như đài TV chống
Trump mạnh nhất sau CNN, được Cậu Ấm cho đi ‘tham quan’ BH, đã mô tả BH như
thiên đường hạ giới với những thắng cảnh thần tiên như thiên thai. Được đi thăm
một cái ‘rì-soọc’ trượt tuyết mùa đông, anh ta ca tụng cái rì-soọc này là “niềm
hãnh diện vô biên” của dân BH, có dịp “khoe bộ mặt văn minh tiến bộ, nhân bản của
BH cho thế giới thấy”. Điều cái anh nhà báo ngớ ngẩn này hình như không biết là
dân BH chưa chết đói hay đi tù là may lắm rồi, làm gì biết được có rì-soọc trượt
tuyết đâu mà hãnh diện hay không. Cái rì-soọc này quanh năm ngày tháng vắng hơn
chùa Bà Đanh, chỉ mở cửa khi nào Cậu Ấm buồn buồn kéo vài lâu la theo, lên ngắm
tuyết thôi. Hay mở cửa cho vài anh nhà báo Âu Mỹ ngây ngô đến giúp tuyên truyền
cho chế độ.
Thật ra, viết anh Holt này “ngớ ngẩn’ có thể không đúng sự thật. Anh ta là
nhà báo lão luyện nhất của NBC, chắc không ngớ ngẩn đâu. Tất cả chỉ là vì... tiền
và cái tôi thôi. Anh được phép đi tham quan, có dịp đưa phóng sự độc quyền lên
TV, rất nhiều dân Mỹ tò mò muốn xem, thu được quảng cáo bộn. Ca tụng chế độ là
điều kiện tiên quyết để được quyền đi ‘tham quan’, để có chương trình đặc biệt
hơn các đài TV khác, mới có hy vọng tái bản, được đi thêm vài chuyến nữa, kiếm
thêm tí tiền. Vừa có tiền vừa có tiếng.
TTDC xử thế thật lạ lùng. Bất cứ chuyện gì cũng nghĩ ra được cách để xuyên
tạc, bóp méo, đả kích hay bôi bác TT Trump, nhưng lại phủ phục ca tụng tay đồ tể
tàn bạo nhất và nguy hiểm nhất thế giới hiện nay, sẵn sàng giết cậu ruột và anh
ruột một cách dã man nhất, không khác gì các vua chúa Tàu giết bố mẹ, anh em,
thời Đông Châu Liệt Quốc của cả mấy ngàn năm trước. Đó là tiêu chuẩn đạo đức của
TTDC sao?
Cũng giống như anh Holt, TTDC nói chung đánh Trump túi bụi một phần cũng
vì... tiền. Càng chửi Trump mạnh, càng câu được nhiều khách hàng đang ấm ức vì
thua đau, muốn nghe chửi Trump để tự sướng. Nhờ đánh TT Trump mạnh bạo mà số
người coi các đài CNN, ABC, CBS, NBC, MSNBC tăng vọt cả năm qua. Các báo WaPo
và NYT cũng đắt hàng nhờ sỉ vả Trump, số người đọc tăng, quảng cáo tăng theo.
Ngay cả cuốn sách Fire & Fury cũng đang bán đắt hơn tôm tươi vì bôi bác TT Trump thẳng tay.
Tại sao TTDC lại có thể bán rẻ lương âm, ca tụng một chế độ khát máu tàn bạo
như vậy? Báo The Hill có câu trả lời khác nữa: chỉ vì ác cảm với TT Trump, muốn
chống lại Trump nên kẻ thù của Trump đã trở thành... bạn của ta. Cái thù ghét
Trump đã làm TTDC trở thành mù quáng mất hết lý trí như chưa từng thấy. Bảo sao
TTDC đã mất gần hết uy tín, chưa tới 30% dân Mỹ tin tưởng TTDC (trong khi TTDC mỉa mai TT Trump chỉ được có
45% dân Mỹ hậu thuẫn).
Bỏ qua thái độ của TTDC, việc Cậu Ấm giang tay ra với NH không có gì đáng
ngạc nhiên. Ngay từ cả mấy năm trước, kẻ này vẫn nghĩ Cậu Ấm không điên, không
khùng, cũng chẳng ngu. Giấc mộng lớn nhất của Cậu là thực hiện được thống nhất
Nam Bắc Hàn, nếu không được thì ít ra cũng phải lên ngôi đại đế BH muôn đời, với
sự chấp nhận và bảo đảm của NH, Mỹ và cả thế giới. Cậu nghiến răng nghiến lợi
xúc tiến việc chế tạo bom nguyên tử và hoả tiễn, coi như là một vũ khí để thủ
thân, cảnh cáo và ngăn cản Mỹ can thiệp vào việc thực hiện giấc mộng của dòng họ
Kim, chứ không phải để đánh Mỹ. Câu la hoảng về nguy cơ Mỹ để có lý do biện giải
cho dân BH và cả thế giới việc Cậu bỏ bạc tỷ ra làm bom trong khi cả nước chết
đói. Cậu hiểu rất rõ, đánh Mỹ thì số phận của Cậu cũng sẽ như Saddam Hussein
thôi. Mỹ sẽ tràn vào chiếm toàn thể BH, xoá sạch hết vết tích của CSBH và 7 đời
nhà Cậu ấm.
Người ngây thơ nhất cũng hiểu Cậu Ấm chẳng bao giờ ôm mộng... tự tử. Cậu cũng
hiểu rõ hơn ai hết là thật sự BH chưa có khả năng đánh Mỹ, còn lâu lắm. Cho đến
nay, BH vẫn chưa điều khiển được hỏa tiễn tầm xa, chỉ bắn lên trời rồi hoả tiễn
nổ tung trên cao, vẫn chưa biết cách gắn đầu đạn nguyên tử vào hỏa tiễn, và vẫn
chỉ có khả năng sản xuất năm ba trái bom để biểu diễn hù thiên hạ thôi. Hơn thế
nữa, Cậu Ấm cũng hiểu Cậu thả một trái bom xuống Hạ Uy Di, ông thần Trump sẽ thả
ngay một trăm ngàn trái bom xuống Bình Nhưỡng.
Về phiá Mỹ, TT Trump nói cứng khiến mấy ông cấp tiến run lẩy bẩy, nhưng thật
ra, ít ai nghĩ TT Trump sẽ bất ngờ ra lệnh đánh nếu BH không đánh trước. TT
Trump mài dao khua trống để ngăn ngừa mọi ý đồ của Cậu Ấm muốn đánh NH. Nhưng
trong hậu trường, vẫn cổ võ cho một cuộc nói chuyện Nam-Bắc. Khi hai bên mở cuộc
thương thuyết về việc hai miền tham gia Thế Vận Hội chung, tổng thống NH đã
công khai cám ơn TT Trump đã giúp tạo điều kiện thực hiện cuộc gặp gỡ này.
Kinh nghiệm lịch sử thế giới cho thấy, đối phó với mấy tay độc tài ngang
ngược, chỉ có nói cứng chúng mới sợ, chứ vuốt ve thì chúng làm tới thôi.
Năm xưa thủ tướng Chamberlain của Anh đi tới tận Berlin để vuốt ve Hitler,
về nước, ca tụng Hitler là chính khách có viễn kiến, yêu chuộng hoà bình, vân
vân... Hitler rung đùi chuẩn bị mang mấy trăm ngàn quân chiếm Tiệp Khắc, mở màn
cho đại chiến thế giới lần thứ hai.
Gần đây hơn, ông tổng thống “hiền hòa, chân chỉ hạt bột” Jimmy Carter, suốt
ngày lo nhân quyền của dân cả thế giới, vuốt ve các giáo chủ Hồi giáo Iran sau
khi họ lật đổ vua –Shah-, đã bị ông giáo chủ “Khổ Mí Nị” tát vào mặt khi xua một
đám sinh viên chiếm toà đại sứ Mỹ, bắt tất cả nhân viên làm con tin trong hơn một
năm trời (444 ngày). Phải đợi đến ngày tay cao bồi Reagan khi tranh cử tổng thống
hăm dọa thả bom Teheran để giải cứu con tin thì đám này mới được Khổ Mí Nị trả
tự do, đúng vào ngày TT Reagan tuyên thệ nhậm chức.
Thực tế, tất cả những hò hét, khua chiêng trống,... của TT Trump và Cậu Ấm
chỉ là những màn trình diễn dàn cảnh trước khi hai bên nói chuyện với nhau. Một
kịch bản không có gì đáng ngạc nhiên là TT Trump sẽ đóng vai hung thần tiếp tục
hò hét hăm dọa, trao cho tổng thống Nam Hàn vai trò ‘hiền sĩ’ đi thương thảo với
Cậu Ấm, trong khi trong hậu trường Trung Cộng làm trung gian, giúp đôi bên trả
giá theo quyền lợi của Bắc Kinh.
Việc BH lấy bom nguyên tử ra đổi chác, nhận viện trợ kinh tế và nhìn nhận
ngoại giao đổi lấy việc giới hạn tiến trình làm vũ khi nguyên tử chẳng có gì mới
lạ. Các TT Clinton, Bush con và Obama đều đã mắc hỡm cha con, ông cháu họ Kim từ
lâu rồi. Nhưng bây giờ, tình trạng có vẻ găng hơn. Về phiá BH, họ đã chứng minh
họ đã tiến khá xa về kỹ thuật chế bom và hỏa tiễn, có quyền ‘hét giá’ mạnh hơn,
trong khi về phiá Mỹ, ông tổng thống mới không phải tay vừa, không dễ hù dọa
như các ông tiền nhiệm.
Hậu quả dĩ nhiên là cuộc thương thảo sẽ gay go hơn, khó khăn hơn.
Một bài học tổng quát: đừng để ý đến tất cả những màn đánh võ miệng giữa TT
Trump và Cậu Ấm Ủn. Tất cả chỉ là đóng tuồng che dấu những nước cờ sau hậu trường.
Vỏ quít dầy, móng tay nhọn. Chỉ không biết ai là vỏ quít, ai là móng tay.
Cả thế giới coi thế vận hội như một đại hội thể thao. Cấu Ấm Ủn coi như cơ hội
ngàn vàng tuyên truyền tô son vẽ phấn lên chế độ. TTDC không biết vì ngu xuẩn,
vì tiền bạc, vì hèn, hay vì thù ghét TT Trump, nhắm mắt chui vào cái bẫy, làm
loa cho Cậu Ấm. Suốt thời gian bà em Cậu Ấm ở NH, không một tờ báo hay đài TV Mỹ
nào dám đặt vấn đề ‘nhân quyền’ tại BH chứ đừng nói tới việc hàng vạn người bị
tù, hàng triệu người chết đói. Thái độ của TTDC thật đáng khinh.