Saturday, January 26, 2019

BÀI 57: BÁO CÁO THƯỜNG NIÊN


TT Trump được dự tính sẽ đọc bài diễn văn Báo Cáo Tình Trạng Liên Bang thường niên vào ngày Thứ Ba 29 tháng 1 tới, trước Hạ Viện. Tuy nhiên vì vấn đề tranh cãi ngân sách, Nhà Nước đóng cửa, ông đã hoãn đọc báo cáo đó cho tới khi Nhà Nước mở cửa lại.  Khi bài này được viết thì có tin Nhà nước sẽ mở cửa lại, chưa rõ TT Trump sẽ ra trước Hạ Viện đọc báo cáo hay không.
      Chưa có gì rõ ràng. Tuy nhiên, phòng khi Hạ Viện vẫn đóng cửa, TT Trump phải đi chỗ khác đọc báo cáo, ông đã xem xét một vài điạ điểm khác.
Tham khảo ý kiến các phụ tá, ông được biết dân VNCH tỵ nạn –không phải đám ‘Việt kiều’ đâu- là khối dân ủng hộ ông mạnh nhất, đâu đó hơn 70% lận, nên ông đã có ý định đáp lễ, đến thương xá Phước Lộc Thọ tại khu Bolsa để đọc Báo Cáo Tình Trạng Liên Bang năm nay. Ông đã nhờ kẻ này thảo dùm báo cáo để ông đọc, không lương vì Nhà Nước không có ngân sách đặc biệt cho Vũ Linh. Dưới đây là bản thảo báo cáo kẻ này sẽ đệ nạp TT Trump để ông đọc tại Bolsa thứ ba này.
Quý độc giả muốn góp ý gì thêm, xin tự nhiên, nhưng sẽ không được trả tiền thù lao gì đâu.

Kính thưa quốc dân đồng bào
Kính thưa quý cụ VNCH tỵ nạn
Đúng ra tôi phải đọc Báo Cáo Tình Trạng Liên Bang này trước Hạ Viện tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, nhưng như quý cụ đã biết, Hạ Viện đã bị kẻ địch chiếm cứ, khoá cửa không cho tôi báo cáo gì cho quốc dân nữa, chắc vì họ sợ tôi sẽ trình bày những thành quả quá lớn lao và quá bất lợi cho họ.
Tôi đã tham khảo ý kiến ban tham mưu của tôi và khám phá quý cụ là thành phần ủng hộ tôi mạnh nhất, mạnh hơn cả dân lao động vùng Đại Hồ, nên tôi xin dành ưu tiên cho quý cụ và đến thủ đô VNCH lưu vong này để báo cáo tình trạng liên bang.
Thưa quý cụ,
Tình trạng liên bang rất vững mạnh, rất tốt. Rất tiếc là con đường huy hoàng đó sẽ bị cản trở lớn sau khi đảng đối lập DC toa rập với TTDC, đã chiếm được Hạ Viện và không ít dân biểu DC nhất định mang xứ này Xuống Hố Cả Nước. Quý cụ là những người đã chạy trốn để khỏi bị Xuống Hố nên chắc lo lắng cho tình trạng bi đát này hơn ai hết. Tôi thành thật khuyên quý cụ không nên chuẩn bị bán nhà đổi xứ, trốn chạy chế độ XHCN một lần nữa vì tôi sẽ không để chuyện này xẩy ra đâu.
Dù sao, tôi cũng e trong 2 năm tới, tôi sẽ bị trói tay, không còn làm được gì nữa. Nhiều hứa hẹn khi tranh cử sẽ không thực hiện được nữa.
Khi ra tranh cử cách đây hơn 2 năm, tôi đã long trọng hứa sẽ làm nước Mỹ vĩ đại trở lại. Ngày nay, nước Mỹ vẫn chưa vĩ đại. Tôi mới đi được một phần tư con đường, cần thêm 6 năm nữa. Dù vậy, như quý vị đã thấy, chúng ta đã bước được những bước khổng lồ. Bác Sam đã không còn nằm liệt giường liệt chiếu như 8 năm dưới thời Đấng Tiên Tri trước tôi, vì trong 2 năm qua, tôi đã tẩm bổ, thuốc thang thật sự cho bác, chứ không cho bác ăn bánh vẽ xuông. Bác Sam cũng đã đứng thẳng người được rồi, không còn lúc nào cũng cúi gập người, gục đầu xuống nhìn chân thiên hạ.
Người ta thường nói chính trị gia chuyên môn bốc phét, được một phóng đại ra mười. Nhưng ngược lại, cũng luôn luôn hễ gặp thất bại là mau mắn đổ thừa bốn phương tám hướng. TT Kennedy năm xưa đã nói đại khái là thành công luôn có đầy bố mẹ tranh dành ôm, thất bại thì mồ côi chẳng ai dám nhận. Đó chính là mô thức báo cáo của vị tiền nhiệm của tôi. Tôi sẽ có báo cáo trung thực hơn, để quý vị hiểu tình trạng liên bang cho chính xác, có sao nói dzậy, vị nào không bằng lòng cũng đành chịu thôi.
Khi ra tranh cử tổng thống, tôi đã hứa với quý vị rất nhiều chuyện vì tình trạng liên bang trước đây quá tệ, có quá nhiều việc cần thay đổi. Cho đến nay, dĩ nhiên đã có chuyện thực hiện được trọn vẹn, có những chuyện dang dở, cũng có những chuyện không làm được, không phải vì tôi không cố gắng, mà chỉ vì tôi vẫn bị chống phá rất mạnh từ những người đang run sợ tôi tháo cạn nước đầm lầy, trong khi tôi chưa phải là Xít-ta-lin, bắt tất cả chính khách DC đầy đi Alaska để toàn quyền quyết định mọi chuyện.
Đáng tiếc là tôi không đủ thời giờ điểm lại tất cả mọi chuyện tốt xấu của 2 năm qua, mà chỉ có thể tóm lược vài chuyện tôi coi là quan trọng nhất thôi.
Khi ra tranh cử, tôi đã hứa sẽ làm nước Mỹ vĩ đại trở lại, Make America Great Again. Vĩ đại trong nước khi tạo công ăn việc làm cho dân để người dân không lệ thuộc trợ cấp nữa, vĩ đại ngoài nước khi thế giới không còn coi thường chúng ta nữa. Chúng ta đã thực hiện được gì?
Tôi đã hứa mang công ăn việc làm lại cho quý vị, thúc đẩy tăng trưởng kinh tế cho cái bánh lớn ra, có phần cho tất cả mọi người, thay vì tất cả phải xúm lại chia cái bánh ngày càng teo lại. Trong 2 năm qua, tôi đã tạo ra được 4,8 triệu việc làm mới, tính nhẩm là 2,4 triệu một năm, phần lớn là việc làm trong khu vực chế suất mà TT Obama trước đây đã phán là “khu vực chết” không thể cải tử hoàn sanh được. Tỷ lệ thất nghiệp hiện nay đã xuống dưới mức 4%, thấp nhất từ cả mấy chục năm nay trong khi dưới thời Obama, tỷ lệ đó lảng vảng ở mức 9%-10%, cao nhất từ cả mấy chục năm trước đó, trong 5 năm trời, trước khi hạ xuống.
Kinh tế tăng trưởng khoảng 4% liên tục trong ba tam cá nguyệt cuối 2018. Quý cụ còn nhớ ông Paul Krugman đã miả mai khi tôi hứa hẹn 4% tăng trưởng kinh tế: “Chuyện bá láp, kinh tế Mỹ quá trưởng thành, không thể nào đạt được trung bình 2% chứ đừng nói tới 4%! Trái lại, nếu chương trình kinh tế của ông Trump được thực hiện, kinh tế Mỹ sẽ xụp đổ rất mau chóng”. Ông Krugman là kinh tế gia đoạt giải Nobel, cố vấn kinh tế cho TT Obama đấy.
Tôi phải nhìn nhận có nhiều chuyện tôi thua xa Đấng Tiên Tri. Thời Obama là thời của những kỷ lục về thất nghiệp, về số dân sống nhờ trợ cấp, nhờ phiếu thực phẩm,… Chủ trương của TT Obama không phải ‘dân giàu nước mạnh’ mà là ‘dân nghèo đảng mạnh’, một khẩu hiệu hình như mượn của các ‘lãnh đạo đại tài’ của ta. Cũng là thời Nhà Nước Mỹ vay mượn thêm gần 10.000 tỷ đô, bằng số vay mượn của tất cả 43 tổng thống từ Washington đến Bush con cộng lại. Những thành quả này, tôi thua xa, xin đầu hàng.
Chính sách kinh tế tăng trưởng đó dựa trên việc thu hồi hàng ngàn thủ tục luật lệ hành chánh quá rườm rà, nhưng quan trọng hơn nữa, dựa trên giảm thuế. Xin thưa quý cụ, giảm thuế cũng như tưới nước vào cây, không có chuyện tưới vào là thấy cây mọc lớn ra ngay trước mắt. Đây là những biện pháp trường kỳ mà hậu quả, tốt hay xấu, thành công hay thất bại, phải đợi vài năm, xin các cụ kiên nhẫn tý nhé.
Nhiều cụ có tà ý muốn tìm cớ đả kích, đã hô hoán “sao chưa thấy gì?”. Thưa quý vị, những cụ này quên mất cho đến nay, chưa có một người nào đã khai thuế cho năm 2018, là năm đầu tiên của chính sách thuế khoá mới, tức là chưa ai lấy về được một xu thuế nào, thế thì làm sao họ có thể “thấy gì” được? Chưa kể việc trong quý cụ, có nhiều cụ phản đối giảm thuế vì quý cụ đó trước sau gì cũng chẳng phải đóng một xu thuế nào trong khi lại sống nhờ trợ cấp từ tiền người khác đóng thuế. 
Thật ra, có nhiều chuyện đã xẩy ra mà họ không muốn thấy thôi. Họ đã nhắm mắt không chịu nhìn thấy gần 5 triệu việc làm mới trong hai năm qua, không nhìn thấy hàng trăm tỷ đô các công ty đang đầu tư để mở thêm hãng xưởng, để mang tiền từ ngoài nước về, để tạo công ăn việc làm, cũng không nhìn thấy thị trường chứng khoán đã tăng gần 40% kể từ ngày tôi vừa đắc cử. Họ hô hoán giảm thuế sẽ mang lại suy xụp kinh tế ngay, cho đến khi thấy kinh tế tăng trưởng liên tục thì cái lưỡi không xương của họ lại vặn vẹo đó là thành quả chậm của kinh tế Obama. Họ hô hoán giảm thuế sẽ khiến Nhà Nước thất thu để hù dọa tiền trợ cấp dân nghèo sẽ bị cắt, mà quên giảm thuế sẽ đưa đến gia tăng sản xuất, từ đó gia tăng thu nhập, gia tăng lợi nhuận, gia tăng tiền thuế Nhà Nước thu được. Họ hô hoán nhà nghèo giảm thuế ít, nhà giàu giảm thuế quá nhiều, chỉ vì muốn khai thác lòng tham của thiên hạ, không nhìn vào chính mình mà chỉ lo nhìn qua anh hàng xóm, so bì xem anh ta hơn thua mình thế nào. Mình đi làm vài ngàn đô, được giảm thuế vài trăm đô, khiếu nại tại sao anh hàng xóm được giảm tới mấy chục ngàn đô mà quên mất anh ta dù được giảm nhiều hơn, vẫn đóng thuế gấp cả chục lần mình.
Đáng lẽ ra quý vị đã có thêm tý tiền còm qua một đợt giảm thuế nữa trong tháng Hai này, nhưng vì phe đối lập đã chiếm Hạ Viện nên không thực hiện được nữa. Đảng DC là đảng không thích giảm thuế vì sợ Nhà Nước mất nguồn tiền trợ cấp, là nguồn hậu thuẫn của đảng DC trong phòng phiếu.
Một thành quả với hậu quả lớn và lâu dài là cuối cùng thì thẩm phán Brett Kavanaugh cũng đã vượt qua được những tấn công bỉ ổi nhất để vào Tối Cao Pháp Viện, củng cố số lượng thẩm phán tôn trọng Hiến Pháp triệt để.
Trên đây là hai thành quả quan trọng nhất tôi muốn báo cáo quý vị.
Một hứa hẹn quan trọng mà tôi chỉ thực hiện được một phần, đó là việc thu hồi Obamacare. Trong khi hầu hết mọi người, kể cả cựu TT Clinton đều thấy cái hại của Obamacare và muốn thay đổi trọn vẹn, thì tôi đã không làm được chuyện đó, chỉ vì dù ai cũng đồng ý thu hồi, nhưng nhiều thầy lắm ma, quốc hội đã không đạt được đồng thuận trong giải pháp thay thế. Tôi chỉ thu hồi Obamacare được một nửa, là hủy bỏ điều lệ bắt buộc mọi người phải mua bảo hiểm nếu không sẽ phải đóng thuế phạt. Obamacare bây giờ chỉ còn một chân. Hai chân đi chưa vững, một chân thì sẽ đi được bao xa? Quý vị chờ xem.
Đối ngoại, tôi đã hứa sẽ chấm dứt tình trạng ‘đại cường số một của thế giới mà chỉ dám lãnh đạo từ sau lưng’ của vị tiền nhiệm của tôi. Quý cụ so sánh hai cách Trung Cộng đón rước TT Obama và tôi thì thấy tôi đã phục hồi uy tín của Mỹ trên thế giới, cho dù tôi đã đặt ưu tiên cho chính sách ngăn chặn sự bành trướng của chủ nghiã bá quyền của họ Tập. Cũng là một cách gián tiếp cản sự lấn lướt của cái lưỡi bò Trung Cộng là ưu tư hàng đầu của quý cụ.
Thời buổi này không còn là thời buổi giải quyết tranh chấp bằng súng đạn trên chiến trường, mà phải là giải quyết bằng rượu đỏ trong các buổi yến tiệc, đặc biệt là trong mậu dịch quốc tế. Cuộc chiến thuế quan chỉ mới mở đầu và còn đang trong vòng thương thảo gay gắt. Điều đáng tiếc là một số nhỏ doanh gia Mỹ sẽ chịu thiệt thòi, bán ít giá sống hơn cho Trung Cộng khiến mấy ông Tàu phải ăn ít xì dầu đi, nhưng trong một cuộc chiến, không sao tránh khỏi thương vong. Nhưng kết số cuối cùng, tôi xin bảo đảm, nước Mỹ sẽ đại thắng. Dân Tầu không ăn xì dầu sẽ khó thọ, do đó sẽ phải mua giá sống Mỹ lại thôi.
Dù cho giá nào thì chúng ta cũng phải trả cho cuộc chiến mậu dịch với Trung Cộng, nếu không thì chỉ trong một hai thập niên nữa, Trung Cộng sẽ thành tân đại đế quốc mạnh nhất thế giới, khó ai có thể thoát khỏi vòng kim cô của họ, nhất là quý cụ gốc ở cái xứ ngay dưới nách chúng. Tôi hy vọng không có quý cụ nào thích trở thành ngôi sao nhí thứ năm bảo vệ ngôi sao Hán vĩ đại trên lá cờ Trung Cộng.
Cũng trong sách lược cô lập Trung Cộng, đồng thời cũng để phá hủy mối đe dọa nguyên tử tại Á Châu, tôi đã nói chuyện với Bắc Hàn, thằng con có võ nguyên tử của bác Tập. Tuy chưa đạt đươc kết quả cụ thể vì giữa Cậu Ấm Ủn và tôi, thật sự chưa ai tin ai, nhưng ít ra thì Bắc Hàn cũng đã chịu nói chuyện nghiêm chỉnh, đã ngưng thử nghiệm bom cả năm nay, là điều mà bao nhiêu đời tổng thống từ sau khi chiến tranh Cao Ly chấm dứt đã không thực hiện nổi. Con đường còn nhiều chông gai, nhưng chúng ta đang đi đúng hướng các cụ ạ.
Tôi cũng xin báo cáo đã ra lệnh rút lính Mỹ ra khỏi Syria vì tại đó, chỉ còn vài tên ISIS không biện minh được việc duy trì cả mấy ngàn quân nhân Mỹ. Tôi cũng đã ra lệnh mang một nửa số quân Mỹ tại Afghanistan về. Rất tiếc là vì nhu cầu rút quân an toàn, con cháu quý cụ đang ở mặt trận Trung Đông sẽ không về kịp để ăn Tết gia đình.
Chuyện khôi hài là trong khi TT Obama chỉ tuyên bố “sẽ tìm cách rút quân” là đã được ngay giải Nobel Hòa Bình dù sau đó chẳng rút gì, chỉ rút lại lời hứa trừng phạt Syria nếu chúng xử dụng vũ khí hóa học. Trong khi tôi rút quân thật thì bị sỉ vả là nhu nhược, nhát gan, phản bội, tháo chạy.
Trong bức tranh khá đẹp trên, tôi xin thú nhận cũng đã gặp phải hai thất bại lớn.
Thất bại đầu tiên là vẫn chưa giải quyết được vấn nạn di dân mà nước Mỹ đã gặp phải từ cả nửa thế kỷ nay. Cả vạn người vẫn hăm hở leo rào vào Mỹ trong khi miệng chửi xứ Mỹ kỳ thị và đốt cờ Mỹ. Tôi vẫn chưa giải quyết được gì cả, chỉ vì tôi đã gặp chống đối tuyệt đối của đảng đối lập, của các chính khách DC miệng hô hoán mở toang cửa đón di dân, trong khi một tay lo xây hàng rào nhà mình cho cao, một tay lo đếm số cử tri tương lai.
Một điều quý vị hẳn đã nhận thấy thật rõ, những biện pháp tôi đề nghị thật ra không có gì mới lạ. Chẳng hạn như xây tường biên giới Mễ là chuyện cả ba ông tổng thống trước đây đều làm, với cả hai đảng CH và DC phê chuẩn ngân sách để làm. Bây giờ tôi làm tiếp thì bị gọi là ‘vô đạo đức’ phải chống đến cùng. Cách ly trẻ em là chuyện quan tòa dưới thời TT Clinton đã bắt phải làm vì không cho phép giam trẻ em cùng với bố mẹ chúng, bây giờ tôi tiếp tục chính sách đó thì bị gọi là tàn nhẫn vô nhân đạo. Đảng DC chuẩn chi 40 tỷ đô cho TT Obama để bảo vệ biên giới, tôi xin 5 tỷ, đảng DC cho là quá nhiều. Quý cụ nào giải thích được sự khác biệt giữa hai thái độ, tôi xin mời về Tòa Bạch Ốc làm cố vấn tối cao ngay.
Vì tranh cãi trong vấn đề xây tường, nhiều công sở đã phải đóng cửa khiến nhiều công chức phải nghỉ ở nhà, trong khi nhiều người khác vẫn phải đi làm không lương. Đây là hậu quả của một cuộc tranh cãi giữa hai phe CH và DC tại quốc hội, nhưng nhiều cụ coi CNN hơi nhiều đã nhất quyết đây là lỗi của một mình tôi. Chỉ xin các cụ hiểu dùm, như người Mỹ chúng tôi thường nói, nhẩy tango cần phải có hai người.
Tuy nhiên, đây cũng chưa phải là thất bại trọn vẹn, vì thực ra, câu chuyện chưa ngã ngũ và chúng tôi còn đang điều đình với phe đối lập.
Nhân nói về chuyện di dân, tôi cũng muốn xin quý cụ bình tâm. Tôi không có ý định trục xuất quý cụ về VN đâu. Theo luật Mỹ đã có từ thời ông Bành Tổ, di dân làm chuyện bất hợp pháp sẽ không được ở lại, không được trở thành công dân Mỹ. Luật này cũng đã được áp dụng cho đồng hương quý cụ từ đời TT Clinton qua các TT Bush và Obama, không phải là chính sách mới do tôi sáng chế vì ghét màu da quý cụ đâu. Nếu vì nhân đạo, quý cụ muốn những đồng hương phạm tội được ở lại, xin quý cụ vận động các dân biểu, nghị sĩ để họ đổi luật. Không đổi luật thì dù có truất phế tôi, ông kế nhiệm của tôi cũng vẫn phải làm y chang như tôi thôi.
Quý cụ cũng nên bỏ chút thời giờ đọc cái thỏa hiệp Mỹ đã ký với VC năm 2008, trong đó không có một chữ nào “cấm không được trục xuất dân tỵ nạn VN đến Mỹ trước 1995” hết. Chưa nói đến chuyện TT Bush chẳng có quyền làm chuyện ‘cấm’ này đâu. Chuyện quan trọng là quý cụ phải biết rõ mình đang làm gì, đừng để bị lừa gạt quá dễ dàng.
Trở về chuyện nước Mỹ, thất bại quan trọng hơn là tôi vẫn chưa đạt được ‘ngưng chiến’ với TTDC, vẫn là nạn nhân của truyền thông khi họ công khai làm đồng minh với đảng đối lập DC để tìm mọi cách đảo chánh tôi, hay nếu không được thì ít ra cũng để tê liệt tôi hoàn toàn, khiến tôi không còn làm gì để phục vụ quý cụ được nữa. Bất kể tôi làm gì, nói gì cũng đều bị bóp méo, trình bày qua những khiá cạnh xấu xa tệ hại nhất. Những thành quả tốt đẹp, đặc biệt về kinh tế và công ăn việc làm thì nếu không bị dấu nhẹm, thì cũng chỉ khai thác tối đa những mặt bất lợi.
Một sự kiện không vui cho tôi cũng như cho cả nước là công tố Mueller đã lấy cả mấy chục triệu đô tiền thuế để đi mò cua, cho đến nay, bắt được vài con tép chẳng liên quan xa gần gì đến chuyện tôi ‘âm mưu thông đồng với Nga’, nhưng vẫn kiên trì đi câu không biết cho tới bao giờ. Quý cụ sẽ còn đóng thuế dài dài cho ông Mueller và các luật sư DC đi câu tiếp tục. Ông Mueller tiếp tục đi câu vài năm nữa cũng chỉ vồ được vài con tép khác thôi.
Tôi đã đọc được rất nhiều chỉ trích. Nhưng quý vị có để ý không? Hầu hết những chỉ trích chỉ nhắm bôi bác, sỉ vả cá nhân tôi. Công kích tôi là nói láo, là bất nhất, là bốc đồng, thậm chí còn lôi những chuyện về đời sống riêng tư của tôi cách đây cả chục năm. Tôi xin hỏi quý vị, những chuyện lăng nhăng đó ảnh hưởng như thế nào đối với cuộc sống của quý vị, của gia đình quý vị? Tôi có đi ăn bánh cách đây hai chục năm rồi sau đó trả tiền thì có hại như thế nào cho quý vị? TT Clinton ăn bánh với một cô bé ngây thơ, bằng tuổi con mình ngay trong Phòng Bầu Dục không trả tiền, toàn thể đảng DC vẫn biểu quyết ông xứng đáng làm tổng thống, trong khi bà vợ ông sỉ vả con bé đã dụ dỗ ông chồng hiền ngoan của bà.
Quý cụ đọc báo và coi TV thấy tôi được mô tả như tổng thống khủng khiếp nhất lịch sử nhân loại, đáng ghét nhất. Xin quý cụ bình tâm. Đó là bản chất của thể chế dân chủ thôi. Chỉ có tại những chế độ của ‘lãnh đạo đại tài’ nhất mới có hiện tượng ủng hộ 99% thôi. Bên Âu Châu, hai bà thủ tướng Anh và Đức đang bị đánh tơi tả và chuẩn bị khăn gói về vui thú điền viên, trong khi tổng thống Pháp vừa ăn mừng vì tỷ lệ hậu thuẫn mới leo trở lại tới mức... 20%.
Hai năm nữa, quý vị sẽ có dịp lượng giá và quyết định cho tôi tiếp tục lo chuyện nước, hay cho tôi về lo chia bài. Trước khi quý vị bỏ phiếu cho hơn hai tá đối thủ của tôi, chỉ xin quý cụ nhìn cho kỹ: họ đều hứa bánh vẽ rất lớn, nhưng chẳng ai dám nói lên cái giá thật sự phải trả. Tất cả đều chủ trương tìm cách áp dụng những lời rao giảng của cụ Các Mác. Quý cụ đang hiện diện ở đây vì chạy trốn Các Mác Việt để qua đây hoan hô Các Mác Mỹ sao? Trốn Xuống Hố Việt để Xuống Hố Mỹ sao?
Xin cám ơn sự chú ý của quý cụ và xin kính chúc quý cụ một năm mới… sóng gió hơn nữa cho vui nhà vui cửa.

________________________
CÁO LỖI
Vì công việc làm chính của kẻ này bất ngờ bận rộn thêm, sẽ mất nhiều thời giờ ngồi máy bay hay làm việc trong nhiều múi giờ khác nhau, xin trân trọng thông báo và cáo lỗi cùng quý độc giả, bắt đầu từ đầu tháng Hai và trong vài tháng tới, việc ‘chăm sóc’ Diễn Đàn Trái Chiều sẽ bị giới hạn lại, nghiã là
1) sẽ vẫn có bài mới mỗi Thứ Bảy, nhưng có thể sẽ không ‘đúng giờ’ tuyệt đối, có thể sớm hơn hay muộn hơn vài tiếng đồng hồ, hay một hai ngày;
2) việc đăng góp ý của quý độc giả có thể không nhanh chóng như cho đến giờ, có thể một ngày chỉ cập nhập phần góp ý 2-3 lần là nhiều, thay vì được cập nhật cả chục lần mỗi ngày như hiện nay, và
3) các bài trong trang Bình Luận và Tin Vắn có thể sẽ ngắn hơn.
Xin quý độc giả thông cảm vì dù sao, việc điều hành diễn đàn cũng vẫn chỉ là ‘job tay trái không lương’ của kẻ này thôi, không phải nghề nuôi sống gia đình. Kẻ này vẫn phải đi làm toàn thời, kiếm tiền nuôi thân và đóng thuế cho Nhà Nước có tiền làm nhiều chuyện… ‘phước thiện cho dân’.