Saturday, January 18, 2020

BÀI 108: ĐÀN HẶC TRONG LỊCH SỬ MỸ


Câu chuyện đàn hặc TT Trump đã ‘thống trị’ mục tin tức thời sự Mỹ từ mấy tháng nay. Như là một tsunami chính trị, có triển vọng chôn vùi … một trong hai chính đảng của Mỹ. Nếu TT Trump và đảng CH không bị nhận chìm thì bà Pelosi và đảng DC sẽ chết ngộp. Một canh bạc khổng lồ mà đảng DC đã tung ra. Nhất chín nhì bù, không có lằng nhằng ở giữa. Đó là thực tế cho dù bên nào thua thì cũng sẽ tìm cách… ‘rằng thì là mà’, biện giải lòng vòng.
Trong tháng này, Thượng Viện có thể sẽ biểu quyết truất phế TT Trump hay không sau khi Hạ Viện đã đàn hặc ông.
       Ta chờ xem.
Trong khi chờ đợi, diễn đàn này xin mời quý độc giả xem lại câu chuyện đàn hặc tổng thống trong lịch sử Mỹ. Ôn cố tri tân.
Tổng cộng cho đến nay, đã có chính thức 3 vị tổng thống bị đàn hặc, kể cả TT Trump, chưa ai bị truất phế không kể TT Trump mà số phận chưa được định rõ. Cũng phải mở ngoặc nói thêm TT Nixon đã bị áp lực chính trị nặng, từ chức khi thấy chắc chắn sẽ bị đàn hặc và bị truất phế luôn.
Tóm lại đã có các TT Andrew Johnson, Nixon, Clinton và Trump bị dính vào chuyện đàn hặc.


Hiến Pháp Mỹ ghi rõ tổng thống –hay các quan chức lớn khác- có thể bị đàn hặc vì các tội phản quốc (treason), hối lộ (bribery) hay các tội đại hình nghiêm trọng (high crimes) và những tội nhỏ (misdemeanors) khác. Những tội ‘high crimes and midemeanors’ là mấu chốt của vấn đề. Hiến Pháp cố tình được viết lờ mờ như vậy vì các Cha Già Lập Quốc hiểu rõ chính trị sẽ chi phối việc đàn hặc một tổng thống, do đó muốn để cửa ngõ cho các đại diện dân cử chứ không phải quan tòa lấy quyết định cuối cùng. Nhưng họ cũng hiểu tầm quan trọng của quyết định truất phế một tổng thống đã được dân bầu nên đã lập ra các rào cản rất cao: phải có phán quyết của cả 2 viện quốc hội, một viện luận tội và một viện kết án. Và bản án chỉ có truất phế hay không, không có biện pháp nào khác, và phải có tới 2/3 Thượng Viện đồng ý.
Vì những rào cản lớn như vậy mà trong 45 tổng thống, chỉ có 3 người bị đàn hạc và không có tới một người bị truất phế.

TT ANDREW JOHNSON
TT Johnson là phó TT khi TT Abraham Lincoln bị ám sát chết. Ông Johnson là chính trị gia chuyên nghiệp, đã từng là dân biểu tiểu bang, thống đốc, rồi thượng nghị sĩ liên bang. Năm 1864, TT Lincoln của CH, trong một nỗ lực hàn gắn sau nội chiến, ra tái tranh cử không phải như đảng viên đảng CH, mà dưới lá cờ của một đảng mới do ông thành lập, gồm có nhiều chính khách DC và của miền Nam thua trận. TNS Andrew Johnson của tiểu bang Tennessee, thuộc đảng DC, được đại hội đảng mới bầu vào liên danh làm phó cho TT Lincoln. Thời đó, các ứng cử viên do đại hội các đảng bầu, qua việc điều đình đổi chác giữa các tai to mặt lớn của đảng, chưa có bầu sơ bộ như sau này.
TT Lincoln tái đắc cử, ông Johnson thành phó tổng thống. Sau khi TT Lincoln bị ám sát chết tháng Tư năm 1865, ông Johnson lên làm tổng thống.
TT Johnson gặp nhiều khó khăn, bị phe CH chống đối ngay từ những ngày đầu. Cuộc chiến này leo tới đỉnh khi quốc hội thông qua Tu Chánh Án 14 nhìn nhận những người sanh ra trên đất Mỹ tự động là công dân Mỹ. TT Johnson phủ quyết nhưng bị quốc hội vượt qua. Mục đích Tu Chánh Án này là giúp dân nô lệ da đen sanh ra tại Mỹ được đầy đủ quyền làm công dân Mỹ. Tu Chánh Án này sau đó bị hiểu rộng ra và lạm dụng bởi di dân là tất mọi đứa trẻ sanh ra trên lãnh thổ Mỹ tự động là công dân Mỹ ngay, là điều nhiều chuyên gia cho là diễn dịch sai mục đích tiên khởi của Tu Chánh Án. Đây là Tu Chánh Án TT Trump đang muốn thu hồi.
Tình hình chính trị dưới TT Johnson rối loạn gấp vạn lần dưới TT Trump hiện nay. Chuyện nổi bật nhất là tranh chấp giữa TT Johnson và chính bộ trưởng Quốc Phòng của ông, đưa đến việc TT Johnson cách chức ông, nhưng ông này không chịu từ chức và quốc hội biểu quyết tín nhiệm ông bộ trưởng. TT Johnson từ chối không cho ông này làm bộ trưởng, bổ nhiệm một người khác. Đưa đến Hạ Viện do CH kiểm soát đàn hặc TT Johnson về tội lạm quyền. Qua Thượng Viện, tranh cãi trong hơn ba tháng và cuối cùng TT Johnson không bị truất phế, v thiếu đúng một phiếu.
Các sử gia cho rằng TT Johnson không có tội gì đáng đàn hặc và truất phế, chỉ là chuyện đấu đá phe đảng thôi.
So sánh trường hợp TT Johnson với TT Trump sẽ thấy ngay sự khác biệt lớn. TT Johnson công khai làm chuyện vi phạm Hiến Pháp khi bất chấp quyết định của Thượng Viện tái bổ nhiệm lại ông bộ trưởng Quốc Phòng khi thời đó, Thượng Viện có quyền này. TT Trump không làm gì có thể khẳng định là vi phạm Hiến Pháp hết.

TT RICHARD NIXON
TT Nixon là một người cứng cựa, chống cộng cực đoan, bị phe cấp tiến oán ghét từ những ngày ông còn làm PTT cho TT Eisenhower. Ông đã đóng vai chủ chốt trong thời kỳ Mỹ gọi là McCarthyism, là thời kỳ Thượng Viện dưới sự sách động của TNS Joseph McCarthy, truy lùng những công chức Mỹ có tư tưởng thiên tả thân cộng. Hàng vạn công chức bị mất việc, truy tố ra tòa về tội làm gián điệp hay tay sai cho Liên Bang Xô Viết. Cuộc truy lùng này kéo dài từ cuối thập niên 40 khi ông Truman còn làm tổng thống cho đến thập niên 50, dưới trào Eisenhower/Nixon.
Phe cấp tiến không bao giờ tha cái tội này cho PTT Nixon.
Năm 1960, ông Nixon ra tranh cử tổng thống, thua khít nút TNS John Kennedy.
Năm 1968, ông ra tranh cử lại, chống PTT Hubert Humphrey sau khi TT Lyndon Johnson không ra tranh cử lại. Ông Nixon thắng cử. Năm 1972, ông ra tái tranh cử lại và đắc cử vẻ vang, hạ sát ván ứng cử viên thiên tả cực đoan của đảng DC, TNS George McGovern.
Tuy nhiên, trước bầu cử đã xẩy ra một xì-căng-đan, khi một nhúm vài anh quan chức đảng CH biệt danh là ‘thợ sửa ống nước’ -the plumbers- bị bắt quả tang đang xâm nhập, ăn cắp tài liệu tại cao ốc Watergate, tổng hành dinh Ủy Ban Vận Động Tranh Cử của TNS McGovern của đảng DC.
Vụ án vớ vẩn nhưng đã đưa đến việc TT Nixon từ chức sau khi vừa đại thắng. Tất cả chỉ vì TT Nixon cố tìm cách chạy tội, hay đúng hơn, khỏa lấp vụ trộm tài liệu. TT Nixon không dính dáng và nhất là không chỉ thị, cũng chẳng hay biết gì về vụ trộm tài liệu. Nhưng sau khi nội vụ đổ bể thì ông tìm cách khỏa lấp, che dấu tội và bảo vệ đàn em. Trong khi quốc hội, cả Hạ Viện lẫn Thượng Viện, trong tay đảng DC, đang cố điều tra moi móc tội, thì TT Nixon lại làm mạnh, công khai vi phạm những tội trầm trọng nhất.
Cao điểm cuộc chiến là khi John Dean, luật sư chính của TT Nixon, phản thùng, ra trước quốc hội khai hết tất cả những mánh mung, mưu đồ, kế hoạch của TT Nixon.
Các dân biểu và nghị sĩ CH bắt đầu bỏ TT Nixon và chấp nhận đàn hặc và truất phế ông. Các lãnh tụ CH trong quốc hội đến gặp TT Nixon và thuyết phục ông từ chức để khỏi mất mặt cho ông và cả đảng CH luôn. TT Nixon từ chức tháng 8 năm 1974.
Tuy TT Nixon chưa bị đàn hặc và truất phế, nhưng cũng có thể coi là ông đã bị rồi.
So sánh việc làm của TT Nixon và việc làm của TT Trump cho thấy hai câu chuyện khác nhau một trời một vực. Trong trường hợp TT Nixon, các đồng chí CH của ông có muốn bảo vệ ông cách mấy cũng không được. Có bằng chứng cụ thể về đủ chuyện: một đám tay chân của ông bị bắt tại trận đang xâm nhập trụ sở của đảng DC để ăn cắp tài liệu; có chỉ thị của TT Nixon đòi CIA chặn FBI điều tra nhân danh nhu cầu bảo vệ an ninh quốc gia; có băng thu âm những thảo luận của TT Nixon với các phụ tá, tìm cách bao che; có một đoạn thu âm bị xoá;  lấy tiền trong quỹ đen để bịt miệng nhân chứng; công khai cách chức cả công tố độc lập lẫn bộ trưởng và thứ trưởng Tư Pháp; có điều trần của luật sư chính của TT Nixon tố hết những âm mưu, toan tính của TT Nixon,... So sánh với TT Nixon thì TT Trump… hiền hơn ma sơ.
Trong trường hợp TT Trump, chẳng có yếu tố hay bằng chứng cụ thể nào hết. Chẳng có ai bị bắt liên quan trực tiếp đến việc làm của TT Trump, chẳng có băng thu âm gì, chẳng có ai bị cách chức vì vụ điều tra, chẳng có luật sư nào ra tố cáo chuyện cụ thể nào, ... Do đó, TT Trump vẫn được tất cả các đồng chí CH bảo vệ, không một dân biểu CH nào bỏ phiếu đàn hặc TT Trump. Cũng không ai nghĩ Thượng Viện sẽ có 20 thượng nghị sĩ CH phản để có đủ phiếu truất phế TT Trump.

TT BILL CLINTON
TT Clinton nguyên thủy bị điều tra về việc vay mượn tiền ngân hàng để đầu cơ mua đất, xây khu du lịch khi ông còn là thống đốc tiểu bang Arkansas. Điều tra để xem khi đó ông có lợi dụng chức vụ thống đốc để làm ăn với một ngân hàng địa phương mà các ông chủ tịch và tổng giám đốc đều là bạn bè thân thiết, cùng đảng.
Cuộc điều tra kéo dài lê thê cả mấy năm, đưa đến việc truy tố và đi tù của hơn 40 cộng sự viên của thống đốc Clinton, và ngân hàng bị đóng cửa vì lem nhem nhiều chuyện khác. Chủ ngân hàng và vài tổng giám đốc đi tù mọt gông. Tuy nhiên cả hai ông bà Clinton đều không bị truy tố tội gì hết vì không có bằng chứng cụ thể nào ông bà Clinton đã làm chuyện gì trái luật trong vụ vay tiền mua đất.
Trong khi điều tra thì TT Clinton bị hàng loạt mấy bà tố cáo đã bị sách nhiễu tình dục khi ông Clinton còn làm thống đốc, trong đó có một bà thưa kiện TT Clinton ra tòa.
Quốc hội ra chỉ thị cho công tố nới rộng điều tra, cứu xét luôn chuyện lem nhem sex của TT Clinton. Kết quả, ông bị công tố độc lập Kenneth Starr truy tố cả lô tội. Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện do phe CH kiểm soát truy tố TT Clinton về 4 tội: nói láo hữu thệ (hai lần giơ tay tuyên thệ không có... sex), cản trở công lý (nhờ bạn bè tìm việc ngon cho cô Monica để bịt miệng cô này), và lạm quyền. Ra trước toàn thể Hạ Viện, TT Clinton chỉ bị truy tố hai tội, nói láo hữu thệ một lần và cản trở công lý. 5 dân biểu DC bỏ phiếu ủng hộ đàn hặc trong khi 13 dân biểu CH bỏ phiếu chống đàn hặc. Nội vụ ra trước Thượng Viện, nơi CH có đa số 55 ghế và DC có thiểu số 45 ghế. Tất cả các nghị sĩ DC chống truất phế trong khi có tới 10 nghị sĩ CH cũng chống theo, do đó, phe truất phế không được tới 51% chứ đừng nói tới túc số 2/3 phiếu để truất phế.
Đa số dân Mỹ thấy ‘tội nghiệp’ cho TT Clinton đã yếu đuối vì chuyện sex lăng nhăng, không liên quan gì đến chuyện kinh bang tế thế, trong khi phe CH đã đánh ông quá tàn bạo. Chưa kể khi đó, TT Clinton đã đạt được nhiều thành quả kinh tế lớn và nước Mỹ ổn định, không có chiến tranh gì. Tỷ lệ hậu thuẫn TT Clinton vọt lên gần 70% khiến các nghị sĩ rét.
Đa số thượng nghị sĩ bị áp lực dư luận quần chúng ủng hộ TT Clinton nên không dám biểu quyết truất phế, mặc dù hầu hết các thượng nghị sĩ, CH và DC đều đồng loạt lên án các việc làm vô đạo đức của TT Clinton. Thượng Viện biểu quyết không truất phế TT Clinton, nhưng ông bị nhiều rắc rối. Phải trả 850.000 đô cho một bà thưa kiện để bà bãi nại. Luật sư đoàn tước bằng luật sư của TT Clinton vì tội nói láo.
So sánh vụ đàn hặc của TT Clinton với đàn hặc TT Trump cũng cho thấy nhiều điểm khác biệt lớn.
TT Clinton bị đàn hặc dựa trên một báo cáo 450 trang của một công tố độc lập được lưỡng đảng trong quốc hội biểu quyết, sau một cuộc điều tra kéo dài cả năm trời. Trong khi TT Trump bị đàn hặc dựa trên ‘điều tra một chiều’ do một ủy ban của Hạ Viện do đảng DC nắm đa số tiến hành, kéo dài hai tháng, với những nhân chứng do đảng DC lôi ra mà chẳng ai khẳng định đã chính mắt thấy tai nghe chuyện phạm pháp nào của TT Trump. Cũng chẳng có công tố độc lập nào điều tra chuyện gì. Cũng chẳng có ̣báo cáo gì của Hạ Viện luôn, mà chỉ có một đơn truy tố hai tội là lạm quyền và không hợp tác với quốc hội.
Lạ lùng hơn cả là trong cuộc đàn hặc TT Trump, các luật sư của TT Trump không được tham gia các cuộc điều trần, không biết trong đó, ai nói gì; rồi cũng không được lên tiếng biện hộ gì hết; phe CH trong ủy ban cũng không được quyền mời ai ra điều trần hết mà chỉ có phe DC trong ủy ban mới có quyền đó. Rồi Hạ Viện cho mời bốn chuyên gia về Hiến Pháp ra giải thích TT Trump vi phạm Hiến Pháp, lạm quyền ở điểm nào, mà cả bốn đều đã từng công khai bầu cho bà Hillary rồi sau đó chống TT Trump hết (dù vậy, một trong bốn chuyên gia đó cũng đã tố ngược là chính Hạ Viện đang lạm quyền).
Trong cuộc đàn hặc TT Clinton, phe CH khi đó nắm đa số đã giành cho TT Clinton nhiều cơ hội biện giải công bằng hơn nhiều. Đàn hặc TT Trump rõ ràng là một thứ đàn hặc cuội vì phe đảng chính trị thô bạo nhất. Chẳng khác gì một phiên tòa của CSVN trong đó có công an đứng bịt miệng bị can trước tòa.
Qua đến Thượng Viện thì tính phe phái trong vụ đàn hặc TT Trump cũng lộ rõ rệt. Phe CH đề nghị áp dụng trong ‘phiên tòa’ tất cả những thủ tục đã được cả hai đảng chấp nhận thi hành trong trường hợp TT Clinton, qua biếu quyết 100 phiếu thuận, 0 chống, nhưng phe DC bây giờ lại bác, đòi hỏi áp dụng thủ tục mới trong đó DC đòi thêm ít nhất bốn nhân chứng mới mà họ muốn gọi ra, trong khi bác bỏ không cho phe CH đòi thêm bất cứ nhân chứng nào khác nếu không có sự đồng ý của họ.
Công bằng mà nói, việc đàn hặc TT Clinton cũng có thể nói là một đàn hặc phe đảng, tuy được ‘hỗ trợ’ bởi điều tra và báo cáo của một công tố độc lập.
Đàn hặc TT Clinton mang tính phe đảng ở điểm ông bị điều tra về một tội vay tiền mua đất đầu tư, nhưng không ai tìm ra được bằng chứng cụ thể nào là hai vợ chồng Clinton đã phạm tội gì. Đáng lẽ ra, câu chuyện nên chấm dứt tại đây và TT Clinton không thể bị điều tra rồi đàn hặc tiếp tục. Nhưng phe chống đối ông lại kéo cuộc điều tra qua một tội hoàn toàn khác, không liên quan xa gần gì đến tội đầu tiên. Đó là tội gian díu với cô Monica, là chuyện không đáng để đàn hặc và truất phế. Hầu hết các tổng thống Mỹ từ Washington đến Johnson đều lem nhem tình dục.
Đàn hặc không chính đáng đã giúp cho hầu hết các đồng chí DC mặc dù chỉ trích cái lem nhem vô đạo đức của TT Clinton nhưng lại hăng say bảo vệ cái ghế tổng thống của ông. Chẳng những vậy, đại đa số dân Mỹ cũng bất bình, xúm lại ủng hộ TT Clinton mà họ thấy như là một nạn nhân đáng tội của chính trị phe đảng, nhất là cái tội lem nhem của TT Clinton là tội của 80% đấng mày râu, không hại gì cho đất nước, không đáng để truất phế. TT Clinton cũng được lợi thế là người dân mãn nguyện với cuộc sống khi kinh tế vững mạnh. Một điểm không thể bỏ qua là TT Clinton có tài thiên phú đóng kịch trong vai một nạn nhân đau khổ rất hội hận nên dân Mỹ nhẹ bóng viá thấy đáng tội và có cảm tình, khác xa với thái độ có vẻ phách lối của TT Trump chỉ khiến dân Mỹ bực mình thêm.

TT DONALD TRUMP
Đây là vụ đàn hặc ta đang xem.
Chi tiết đàn hạc này đã được bàn đi viết lại quá nhiều trên TTDC cũng như ngay trên diễn đàn này, ta không cần phải xét lại nữa. Chỉ cần nêu lên vài điểm ‘lạ lùng’ trong phần nhận xét chung dưới đây.

NHẬN XÉT CHUNG
Cả ba vụ đàn hặc các TT Johnson, Nixon và Clinton đều giống vụ đàn hặc TT Trump hiện nay ở điểm tất cả đều là chuyện đấu đá chính trị, chứ các tổng thống, không có ông nào phạm những tội như phản quốc hay hối lộ hay gì gì ghê gớm khác.
Trong trường hợp TT Johnson, ông chỉ là nạn nhân của việc tranh dành ảnh hưởng giữa các phe phái qua việc bổ nhiệm bộ trưởng Quốc Phòng. Với TT Nixon, ông không là thủ phạm trộm cắp tài liệu gì, trực tiếp hay gián tiếp. Cái ‘tội’ của ông là tìm cách che chở đàn em, cũng như muốn che dấu chuyện xấu, để được đắc cử với tỷ lệ cao nhất rồi đi vào lịch sử như một tổng thống ‘vĩ đại’ nhất, là giấc mộng của ông. Với TT Clinton, ông bị điều tra về một tội liên quan đến chuyện vay tiền ngân hàng đầu tư mua đất, nhưng không có bằng chứng gì, lan qua điều tra về chuyện dan díu sex cá nhân, khiến ông bối rối phải nói láo cả nước, kể cả nói láo các phụ tá và cả vợ con luôn. Gây ra cái tội đáng đàn hặc.
TT Trump cũng không khác gì, bị truy tố về những tội vớ vẩn, trước sau gì phe tố cáo cũng chẳng đưa ra được bất cứ một bằng chứng cụ thể nào ngoài những lời đồn nghe qua nói lại. Không có một lý do chính đáng nào để truất phế hết. Nói về bằng chứng cụ thể thì TT Trump là người bị tố vô lý nhất.
Một khác biệt quan trọng nhất giữa đàn hặc TT Trump và các đàn hặc trước là tính phe đảng. Trong vụ án TT Nixon, ông này đã bị chính những đồng chí cùng đảng CH áp lực từ chức. Trong vụ án Clinton, tất cả các nghị sĩ DC không nhìn nhận đó là những tội đáng truất phế, và cả chục thượng nghị sĩ CH cũng đồng ý. Nói cách khác, vụ án mang tính ít phe đảng hơn.
Trong vụ án TT Trump, không có tới một dân biểu hay thượng nghị sĩ CH nào lên án các việc làm của TT Trump, không có một dân biểu CH nào biểu quyết đàn hặc, và cho tới nay, không có một thượng nghị sĩ CH nào lên tiếng ủng hộ truất phế. Nghĩa là hoàn toàn mang tính phe đảng một chiều.
Dưới đây là hành xử của các chính khách DC trong vụ đàn hặc TT Clinton và TT Trump, để quý độc giả thấy rõ tính phe đảng giả dối thô bạo của họ (Xem chi tiết trong bài “Giả Dối Của Đảng Dân Chủ” trong trang Báo Mỹ tuần này):

1.     TNS Chuck Schumer, lãnh đạo khối thiểu số DC trong Thượng Viện:
Năm 1999: ông Schumer nằm trong phái đoàn thượng nghị sĩ DC thường xuyên làm việc với TT Clinton để thảo luận và thi hành sách lược chung đối phó với đàn hặc TT Clinton.
Năm 2020: ông Schumer kịch liệt lên án ông McConnell, lãnh tụ khối đa số CH tại Thượng Viện, đã phối hợp với Tòa Bạch Ốc về sách lược đối phó với đàn hặc.
Năm 1999: ông Schumer công khai tuyên bố “Tôi đã có tiên kiến và biết trước sẽ phải biểu quyết như thế nào”.
Năm 2020: ông Schumer công kích ông McConnell đã có thành kiến sẵn khi ông này tuyên bố “Tôi không phải là một quan tòa khách quan trong vụ đàn hặc TT Trump”.
Năm 1999:  ông tuyên bố “Chúng ta đã nghe quá nhiều nhân chứng lập đi lập lại ngần đó chuyện, không cần thêm một nhân chứng nào nữa”.
Năm 2020: ông đổi giọng “chúng ta cần thêm tài liệu và cần thêm nhiều nhân chứng ra chứng minh tội của TT Trump”.

2.     DB Adam Schiff, chủ tịch Ủy Ban Tình Báo, cầm đầu phe DC trong cuộc đàn hặc TT Trump tại Hạ Viện và Thượng Viện:
Năm 1999: “Tôi nghĩ đối với dân địa phương trong một quận hạt, đàn hặc là một bằng chứng cụ thể nhất là vị đại diện dân của khu vực đã đặt tính phe đảng ý thức hệ lên trên quyền lợi của cử tri của họ”.
Năm 2020: hoạt động toàn thời cho các vụ điều tra về TT Trump, và từ nửa năm qua cho việc đàn hặc TT Trump.

3.     DB Jerrold Nadler, chủ tịch Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện, thành viên ban công tố truy tố TT Trump trong ‘phiên tòa’ tại Thượng Viện:
Năm 1999: “Hậu quả của đàn hặc là lật ngược ý dân. Chúng ta không thể xóa bỏ kết quả bầu cử và lật đổ tổng thống nếu không có sự đồng ý toàn diện của dân. Chúng ta không thể chấp nhận một cuộc đàn hặc và truất phế chỉ có hậu thuẫn của một chính đảng”. 
Năm 2020: nhất quyết đàn hặc và truất phế TT Trump dù đây là chuyện phe đảng tuyệt đối khi không có tới một dân biểu CH nào biểu quyết  đàn hặc TT Trump.

Đúng là… ôn cố tri tân!