Saturday, April 9, 2022

BÀI 225: NGUY CƠ TRUNG CỘNG

    Tin tức thế giới đã bị cuộc xâm lăng Ukraine của Nga thống trị hoàn toàn cả tháng nay. Chuyện đương nhiên. Nhưng nếu ta nghĩ xa hơn một chút thì không thể quên trong khi con gấu Nga tung hoành trước con cọp móm NATO và con ó già Mỹ, thì con rồng Tầu đang nằm rình, cân nhắc tình hình.

    Điều đáng bàn trong bài này là sự thật Nga không phải là kẻ thù đáng lo ngại, đang lo đánh phá Mỹ. Mà kẻ thù nguy hiểm hơn gấp bội chính là Trung Cộng và Tập Cận Bình. Đặc biệt cho dân và nước Việt ta. Trong bối cảnh Nga xâm lăng Ukraine, không thể quên chuyện này.

    Tuần này, ta nhìn kỹ hơn mối đe dọa của Tầu cộng.

    Phải nói ngay, chỉ bàn về những chuyện ngoài TC, chứ còn chuyện trong nước của TC thì ai cũng biết, lãnh đạo đảng CS Tầu một mình múa võ Sơn Đông, chẳng ai làm gì được hay dám làm gì. Không tin cứ hỏi dân Ngô Duy Nhĩ thì biết.

    Cũng phải nói thêm đã có rất nhiều nghi vấn về trách nhiệm của TC trong vụ vi khuẩn Vũ Hán tàn sát cả thế giới. Vì không đủ dữ kiện chính xác, bài này sẽ tạm bỏ qua, không bàn đến nạn dịch này.


    Trước hết, nói về Putin và Nga. Putin là một tên cựu KGB, là cơ quan mật vụ cực nguy hiểm và tàn bạo của Cộng Sản Xô Viết. Với quá trình đó, tất nhiên, Putin là người có bản tính độc đoán, sắt máu, không chuyện gì không dám làm. Tất cả những người trước đây hay bây giờ tin Putin là một tổng thống anh minh, dân chủ, đều chẳng hiểu gì về chế độ CS hết. Trong chế độ CS của Liên Bang Xô Viết, một sĩ quan trẻ (khi LBXV sụp đổ năm 1989, Putin mới có 37 tuổi, đã là trung tá KGB) muốn lên đến sĩ quan cao cấp của KGB như Putin, bắt buộc phải là tay cực kỳ cứng cỏi, máu lạnh, thủ đoạn, nham hiểm, và … rất khôn ranh -very smart- như TT Trump đã nhận định rất đúng. Tôn Tử đã nói, phải biết người mới có hy vọng thắng, chứ vùi đầu xuống cát sỉ vả Putin ác và ngu lung tung chỉ là chuyện vớ vẩn, rước họa vào thân.

    Dù vậy, Putin cũng chỉ có một giấc mộng tương đối giới hạn. Giới hạn trong việc phục hồi lại đế quốc Xô Viết, đồng thời củng cố quyền hành cá nhân. Nôm na ra, giấc mộng lớn của Putin mang tính cá nhân, làm tsar hay Nga Hoàng tân thời, và đi xa hơn nữa, cũng chỉ trong vòng biên giới Liên Bang Xô Viết trước đây thôi.

    Putin có tham vọng gì đối với Mỹ? Chẳng có gì hết. Điều Putin muốn là làm sao để Mỹ và các đồng minh Tây Âu đừng cản việc thực hiện giấc mộng của Putin thôi. Putin có mưu đồ xía vào cuộc bầu cử Mỹ chỉ với một mục đích gây xáo trộn trong chính trị Mỹ để làm suy yếu chính quyền Mỹ, bất cần biết đó là chính quyền CH hay DC. Nói Putin muốn can dự để giúp Trump là xuyên tạc phe đảng một chiều rẻ tiền, thiếu hiểu biết, chẳng thuyết phục được ai. Putin chẳng có lợi hay có hại gì với ông Trump hay bà Hillary hay cụ Biden. Putin chỉ muốn khóa tay Mỹ, hay nếu có thể, ‘trục xuất’ Mỹ ra khỏi chính trị Âu Châu để Putin một mình lộng hành vì Putin hiểu rõ Liên Âu không phải đối thủ cân tay của Putin vì vừa yếu, vừa nhược, vừa chia rẽ, và Putin chỉ ngại có Mỹ thôi, bất kể Mỹ DC hay Mỹ CH. 

    Tóm lại, Nga là kẻ thù sinh tử của các quốc gia lân bang thuộc khối Liên Xô trước đây, nhưng không phải là kẻ thù đáng lo ngại của Mỹ.

    Trung Cộng mới chính là mối đe dọa lớn nhất của Mỹ, vừa trên bình địa thế giới, vừa chính trên đất Mỹ.

    Phải nói ngay, Tập Cận Bình cũng ôm mộng độc tài cá nhân không thua gì Putin, đã và đang múa may trong nội bộ cộng đảng Tầu để thành một thứ độc chủ võ lâm, chủ tịch muôn năm, với quyền hành lớn gấp bội Tần Thủy Hoàng. Nguy hại gấp bội cho cả thế giới là khác với Putin, Tập Xì Dầu ôm mộng bá chủ thế giới luôn, đi ra khỏi biên giới Tầu cộng rất xa.

    Việc Nga đánh Ukraine đã là món quà vô giá với Tập. Thứ nhất trận chiến đó lái dư luận về phiá Nga, biến Nga thành kẻ thù số một của cả nhân loại, trong khi Tập biến thành một người ôn òa, nghiêm chỉnh đang tìm cách làm trung gian tái tạo hòa bình thế giới. Thứ nhì, trận chiến và phản ứng của thế giới đang được Tập nghiên cứu từng chi tiết để Tập rút bài học, biết phải làm gì và làm như thế nào với Đài Loan.


TRUNG CỘNG VÀ THẾ GIỚI

    Ngay từ những ngày còn chiến tranh lạnh, Trung Cộng tuy là vai em, nhưng đã rục rịch ‘đảo chánh’ hất cẳng anh cả Xít-Ta-Lin và anh hai Khrutchev, khi Chu Ân Lai đóng tuồng ‘không liên kết’, tìm cách lãnh đạo phong trào Đệ Tam Thế Giới, không liên kết với cả Mỹ lẫn Nga, tìm cách thân thiện tối đa với các lãnh tụ Đệ Tam Thế Giới như thủ tướng Ấn Độ Nehru, TT Ai Cập Nasser, và TT Nam Dương Sukarno.

    Siêu chiến lược gia Kissinger đã nhìn rõ dã tâm của TC hơn ai hết nên đã cố đào sâu liên minh môi hở răng không lạnh giữa TC và Liên Xô, đưa đến việc Nixon đi Tầu với chủ ý thiết lập một trật tự thế giới mới, trong đó có phe tư bản là Mỹ và phe cộng sản bị phân hoá thành hai khối Liên Xô và TC. Đẻ ra thế chân vạc tay ba, dễ thở hơn cho Mỹ. Tây Âu và Đệ Tam Thế Giới chỉ là những nhóm ngoại vi, râu ria ngoài lề. Cuộc chiến VN chỉ là hột cát kẹt trong mắt các đại cường.

    Sau khi chiến tranh VN chấm dứt, và đặc biệt là sau khi thế giới CS xụp đổ, Đặng Tiểu Bình đã loay hoay chẳng những sống sót dưới bàn tay máu của Mao, mà còn đủ khôn ngoan và quyền biến để chuyển hướng, bỏ cuộc chiến quân sự và chính trị để nhẩy qua cuộc chiến kinh tế trong giấc mộng bá chủ thế giới. Không có gì biểu tượng chính xác hơn tính khôn ngoan và quyền biến của Đặng Tiểu Bình bằng câu nói thực tiễn để đời, đại khái không cần biết mèo trắng hay mèo đen gì, chỉ cần mèo bắt được chuột thôi. 

    TC tập trung mọi nỗ lực vào việc phát triển kinh tế trong nước, đồng thời bành trướng thế lực kinh tế ngoài biên giới.

    Âu Châu là vườn sau của Nga, trong khi Nga và TC, vì quyền lợi chung đang nỗ lực xích lại gần nhau hơn, nên TC chẳng những không đụng tới Âu Châu, mà còn hậu thuẫn Nga trong mưu đồ thống trị Âu Châu của Putin.

    Nam Á Châu là đất Ấn Độ; Trung Đông là của Hồi Giáo; Nam Mỹ là vườn sau của Mỹ. Các xứ lân bang của TC tuy gần nhưng lại là những mục tiêu khó, như Nhật, Nam Hàn, Thái Lan, Phi Luật Tân, Nam Dương dù muốn hay không, đều là tiểu long, tiểu hổ, đã đi quá sâu vào thế giới tư bản, tự do dân chủ, lệ thuộc ảnh hưởng Mỹ quá nặng, quá tiến bộ và giàu có, khó nhai mà càng khó nuốt. 

    Khối ‘Đông Dương’ cũ của Pháp là những đồng minh quá nghèo và quá yếu, lại vừa thoát khỏi cuộc chiến dai dẳng tàn phá quá nhiều, không đáng để tâm. Mà dù sao thì cả ba nước cũng đã là chư hầu, thuộc địa Tầu rồi, không phải mục tiêu chiến lược quan trọng. 

    Biển Đông tuy vẫn còn là vùng tranh chấp của nửa tá quốc gia trong vùng, mỗi xứ chiếm giữ vài ba hòn đảo san hô, nhưng trên thực tế, TC đã đạt được ý nguyện, chiếm những đảo then chốt nhất, biến thành căn cứ quân sự để khi cần thiết sẽ chế ngự toàn Biển Đông, kiểm soát mọi giao thông sinh tử trong vùng Đông Nam Á.

    Do đó, đối tượng chính của TC từ lâu nay vẫn là Phi Châu, vì dễ nuốt nhất. 

    Trong khi Mỹ hoàn toàn lơ là, coi thường Phi Châu vì Phi Châu quá nghèo, không có tiền mua tủ lạnh Mỹ, Âu Châu bị dân Phi thù ghét vì quá trình cả trăm năm khai thác thuộc địa, và Liên Xô bối rối bận vá viú liên bang Xô Viết vừa sụp đổ, thì TC nhẩy vào khoảng trống không người, được đón tiếp như những cứu tinh dân tộc. TC gửi tiền, chuyên gia, lao động, kỹ thuật, máy móc, thực phẩm, thuốc men,… ào ào qua Phi Châu giúp đỡ. Mà cái khác với Mỹ và Âu Châu là những giúp đỡ của TC hoàn toàn vô điều kiện, không bao giờ đòi hỏi những cái ‘vớ vẩn’ như tôn trọng nhân quyền, không kỳ thị phụ nữ, bầu cử dân chủ, tự do báo chí, diệt tham nhũng,…

    TC gửi chuyên gia giúp xây đập nước, nhà máy điện, đủ loại hãng xưởng, đặc biệt là những chuyên gia canh nông giúp về kỹ thuật canh tác, dẫn thủy,… để cứu đói, là ưu tư lớn nhất của người dân Phi Châu. Đặc biệt là TC chẳng những chấp nhận mà lại còn rất ‘hồ hởi’ giúp những tay lãnh tụ độc tài nhất Phi Châu, chẳng những không bao giờ thắc mắc về cách trị dân của họ, mà còn sẵn sàng nhét vào túi họ cả trăm triệu đô. Nhét tiền vào túi cậu ấm con của phó tổng thống Mỹ còn được thì với các tay tổng thống muôn năm Phi Châu, có gì khó? Tất cả chỉ là vấn đề trả đúng giá thì cái gì cũng mua được.

    Đã vậy, TC còn cung cấp những thứ mà cả Mỹ lẫn Âu Châu không thể cung cấp được được: đó là những món hàng tiêu thụ cần thiết nhất cho cuộc sống nghèo khổ thiếu thốn đủ thứ của dân chậm tiến với giá rẻ hơn bèo, quá hợp với túi tiền dân Phi Châu. Đi vào bất cứ siêu thị nào của Phi Châu cũng đều thấy 99% các món hàng đều ‘ma-dzê in Sai-na’, từ bàn ghế tủ giường tới nồi niêu soong chảo, TV, radio, điện thoại di động, quạt máy, tủ lạnh, quần áo, giầy dép, mì gói, đồ chơi trẻ con,… tất tần tật đều là hàng Tầu hết. Thậm chí, ngoài đường cũng đầy xe đạp, xe gắn máy, cả xe hơi, xe buýt, xe tải, đều là hàng TC luôn. 

    Trên phương diện kinh tế và cả chính trị luôn, toàn thể Phi Châu đã là thuộc địa của TC từ mấy chục năm nay rồi.

    Tin gần đây cho biết TC cũng đã với tay qua vùng Vịnh Trung Đông là kho dầu của cả thế giới. Trong khi mấy ông vua Ả Rập không thèm nghe điện thoại của cụ Biden thì TC đang viện trợ mạnh cho Ả Rập Saoud, vừa quân sự lẫn kinh tế. TC mua một phần tư số dầu Ả Rập Saoud xuất cảng và có thể sắp được quyền trả bằng Nhân Dân Tệ TC, vứt đô-la Mỹ vào thùng rác. 

    Chưa hết. Với nhiều nước khác như Sri Lanka, Myanmar, Bangladesh,… TC dùng mánh khác: cho vay bạc tỷ dài hạn để xây cất phi trường, hải cảng, xa lộ, cao ốc,… Để rồi cả chục năm sau, khi các nợ này không trả nổi, TC sẽ chiếm sở hữu. Một thí dụ cụ thể nhất: tài nguyên lớn nhất của Myanmar là các mỏ đá quý, đặc biệt là cẩm thạch, ngọc bích. Từ hơn nửa thế kỷ nay, Âu-Mỹ cấm vận Myanmar, chỉ có TC là xứ duy nhất tiếp tục ‘nuôi’ Myanmar qua đủ cách viện trợ và cho vay. Bây giờ, các công ty và doanh gia TC sở hữu ít nhất 80% việc khai thác, mua và bán các mỏ đá quý này, phần còn lại nằm trong tay các tướng tá thân TC.

 

TRUNG CỘNG VÀ MỸ

    Phi Châu không phải là mục tiêu chiến lược duy nhất của TC. Mỹ cũng là một đối tượng ưu tiên hàng đầu. Nhưng sách lược của TC đối với Mỹ hoàn toàn khác sách lược Phi Châu.

    Mỹ là cường quốc giàu mạnh nhất thế giới, TC chẳng thể ‘giúp đỡ’ hay viện trợ gì hết trên phương diện vật chất. Nhưng TC nhìn thấy 4 khu vực có thể xía vào: 1) kinh tế: đánh vào thị trường lao động Mỹ, 2) kỹ thuật: ăn cắp kỹ thuật Mỹ, 3) văn hóa: nhồi sọ giới trẻ Mỹ, và 4) chính trị: mua chuộc chính khách Mỹ.


Kinh tế: 

    Cả thế giới đều biết hàng Mỹ tốt nhất thế giới, nhưng giá thành cũng cao nhất thế giới luôn. Lương nhân công Mỹ bỏ rẻ cũng cỡ trên cả chục đô một giờ, và lương công nhân các công ty kỹ nghệ cao của Mỹ có thể lên tới 30-40 đô một giờ. Trong khi lương công nhân TC trung bình khoảng 4-5 đô một giờ tại Bắc Kinh, hay 1-2 đô một giờ tại các tỉnh khác của Tầu. Không phải ngẫu nhiên mà Apple, Nike, và cả trăm công ty lớn của Mỹ đều có xưởng bên Tầu. Sản phẩm Mỹ, sáng chế và sản xuất tại Mỹ, nhưng lắp ráp bên Tầu, rồi mang về Mỹ bán lại cho dân Mỹ.

    Ở đây, có điểm phải nói ngay: cán cân mậu dịch Mỹ-TC với cả trăm tỷ thâm thủng về phiá Mỹ, thật ra không đúng sự thật, vì phần lớn thâm thủng đó chỉ phản ảnh việc hàng Mỹ lắp ráp bên Tầu rồi mang trở về Mỹ thôi. Một cách cụ thể: Apple chở -xuất cảng- qua Tầu vật liệu rời dùng cho iPhone trị giá ví dụ 100 đô, lắp ráp bên Tầu xong, iPhone trị giá 500 đô được chở -nhập cảng- về Mỹ. Nghĩa là Mỹ xuất cảng 100 đô qua Tầu, nhập cảng lại 500 đô, thâm thủng 400 đô. Chẳng qua, chỉ là hàng Mỹ tăng giá sau khi ‘quá giang’ Tầu cộng.

    Trên căn bản, mô thức này có lợi cho công ty Mỹ vì giá thành thấp, có lợi cho dân Mỹ vì mua hàng rẻ hơn, và có lợi cho dân Tầu có công ăn việc làm. Nhưng lại có hại ghê gớm là giết lao động Mỹ, giết nhân công Mỹ vì họ không còn việc làm, đặc biệt trong ngành sản xuất chế biến, manufacturing jobs. Obama chấp nhận việc này và kêu gọi dân Mỹ học nghề khác. Trump không chấp nhận, muốn tăng thuế trên hàng nhập từ Tầu để hàng Mỹ làm bên Tầu không còn rẻ nữa, bắt các công ty Mỹ phải mang jobs trở về Mỹ lại. Đó chính là khác biệt then chốt giữa chính sách mậu dịch Obama-Biden và Trump. Các con vẹt tị nạn cần hiểu cho rõ trước khi nhắm mắt chửi Trump.

    Nhiều người cuồng chống Trump tố cáo Trump đã giúp TC khi hủy bỏ thỏa ước Liên Thái Bình Dương TPP trong khi thỏa ước đó là chính sách cô lập kinh tế TC hữu hiệu nhất. Đúng là bá láp, nói mà không biết mình nói gì. TPP cô lập TC là chuyện ảo tưởng khi TC có thể dễ dàng chui lòn qua ngã các nước Đông Nam Á được ưu đãi bởi TPP. Chẳng hạn, TC tải hàng qua VN, đổi nhãn hiệu, biến thành hàng ‘ma-dzê in VN’ được hưởng ưu đãi nhập cảng vào Mỹ ngay. Điều chắc chắn là TPP bị các đại tập đoàn Mỹ chống hết, từ Apple cho tới Nike và cả vạn công ty lớn nhỏ khác vì cản không cho họ mở hãng xưởng bên Tầu, tiết kiệm giá nhân công, không có cách gì được quốc hội Mỹ thông qua và thi hành. Chính bà Hillary ra tranh cử tổng thống năm 2016 đã tuyên bố không ủng hộ TPP, y chang ông Trump. Và cho đến nay, cụ Biden vẫn chưa dám hó hé nhắc lại TPP. Ngay cả Obama cũng không dám mang TPP ra trước quốc hội để được chính thức phê chuẩn.


Kỹ thuật: 

    Ăn cắp kỹ thuật để làm hàng nhái là nghề của mấy Chú Ba, từ anh bán đồ chơi nhựa cho trẻ con, tới các anh thợ làm đồng hồ giả, bóp ví giả, tới các đại kỹ sư chế computer hay dược sĩ chế thuốc ngừa COVID nhái. Đi xa hơn nữa, TC cũng đã và đang tìm đủ cách mua chuộc các nhà khoa học Mỹ gốc Tầu, dùng chiêu võ ái quốc để chiêu dụ họ hoặc là ăn cắp kỹ thuật cho TC, hoặc là bỏ hẳn xứ Mỹ, mang kỹ năng và hiểu biết trở về làm việc cho các công ty TC, với những mức lương kếch sù trên trời để chiêu dụ họ. TC cũng đã trả tiền tài trợ cho khá nhiều dự án nghiên cứu của các khoa học gia và giáo sư Mỹ.

    Bây giờ kỹ nghệ điện toán của TC thuộc loại siêu, không thua gì Mỹ, đặc biệt là trong kỹ thuật 5G và ‘thông minh nhân tạo’ (AI).



    Bài này vừa được viết xong thì đọc được tin dưới đây trên Fox News:

https://www.foxnews.com/politics/barr-china-biggest-threat-highly-aggressive-tech-plan


Văn hóa: 

    Khó ai chối cãi các đại học Mỹ đều thuộc loại siêu về giá trị kỹ thuật. Không phải vô tình mà cả thế giới đều ôm mộng học đại học Mỹ. Nhưng cái khổ mà kẻ này đã từng bàn qua, là trong khi đại học Mỹ thuộc loại siêu trên phương diện kỹ thuật, thì cũng chính những đại học này lại thuộc hạng bét trong vấn đề đào tạo tri thức (tri không có dấu sắc). Sinh viên Mỹ có thể dễ dàng viết phương trình làm hỏa tiễn bay lên cung trăng, nhưng lại chẳng biết nước Mỹ ở đâu khi nhìn bản đồ thế giới. Trong cái mù mờ về chuyện đời thực tế quanh mình, sinh viên và trí thức Mỹ, kể cả không ít đại giáo sư, đại khoa học gia với bằng Nobel luôn, đã xuất hiện như những người ngây ngô nhất, dễ bị lừa gạt bởi vài anh Tầu dẻo lưỡi. 

    Đám lãnh đạo TC đã nhìn thấy khá rõ và đã tìm cách khai thác những cái đầu óc ngây ngô đó. TC đã cho thành lập cả trăm cái gọi là ‘Viện Khổng Tử’, trong những đại học lớn của Mỹ để tuyên truyền về chế độ khai phóng của TC, để quảng bá văn hóa Tầu cho đám trí thức Mỹ luôn luôn bị hớp hồn bởi những triết lý ‘bí hiểm và cao siêu’ của Á Đông, đặc biệt là của Tầu. Khổng Tử  và Tôn Tử vẫn là những đá năm châm thu hút hiếu kỳ của trí thức Mỹ. Nhìn vào việc sinh viên và trí thức Mỹ đã từng mê muội ông sư cuội Nhất Hạnh hay những ông đạo sĩ khùng Ấn Độ thì biết.

    Cũng phải nói thêm, TC rất giỏi trong nghệ thuật chiêu dụ dân Mỹ gốc Tầu, khiêu gợi lòng ái quốc của họ hay chiêu dụ bằng nhiều cách khác như tiền tài, danh vọng, chức tước, tiếng tăm,… Điển hình mới đây và nổi tiếng nhất là cô Eileen Gu, sanh tại Mỹ, có quốc tịch Mỹ, nhưng lại được thuyết phục về Tầu, dự thi Thế Vận Hội mùa đông trong phái đoàn TC. Ăn hăm-bơ-ghơ, uống coca, học trường Mỹ, huấn luyện kiểu Mỹ, uống thuốc bổ Mỹ, lấy tiền Mỹ, cầm thông hành Mỹ… nhưng lãnh mấy cái mề đay vàng và bạc cho Tầu cộng. 


    Với những thành phần Mỹ gốc Tầu đang hoạt động chống TC ở Mỹ, thì TC cài mật vụ ngay trên đất Mỹ để báo cáo cho Bắc Kinh và phá hay sách nhiễu họ, như tin từ New York cho biết FBI đã bắt một số ‘ăng-ten’ TC (tuy chưa thấy FBI bắt tên VC nằm vùng nào, nhưng chắc chắn VC cũng làm theo sách vở TC, cài đầy mật vụ trong các cộng đồng Việt tị nạn trên thế giới  để báo cáo về Hà Nội hay phá nát cộng đồng bằng những emails nhục mạ cờ vàng và QLVNCH, sỉ vả Công giáo hay miệt thị Phật giáo, rồi chụp mũ lung tung).


Chính trị: 

    Trong khi Nga táy máy, lò mò chui vào các cuộc bầu cử để tìm cách khuynh đảo, thì TC chẳng bao giờ giờ thắc mắc chuyện bầu bán gì hết. Cho đến nay, chưa ai thấy TC đã có một nỗ lực nào để khuynh đảo kết quả bầu cử nào hết. TC có cách nhìn thực tế hơn nhiều: trực tiếp mua chuộc các chính khách luôn, bất kể chính khách CH hay DC hay vô đảng phái. TC hiểu rõ hơn ai hết thể chế chính trị Mỹ có thể bị thao túng, lũng đoạn bằng tham nhũng. Câu châm ngôn của Tầu cộng: “Cái gì không mua được bằng tiền, sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”. Mà cái siêu, cũng là tiêu biểu cho cái ‘nhẫn’ của dân Á Đông, là TC sẵn sàng bỏ ra ‘cả trăm năm để trồng người’. 

    Vài chuyện tiêu biểu: Một tài xế trong 20 năm của bà thượng nghị sĩ DC Cali Feinstein là gián điệp của TC. Dân biểu DC Cali Eric Swalwell, thành viên Ủy Ban Tình Báo hạ viện, cũng từng là ứng cử viên tổng thống của đảng DC, có ‘đào nhí’ là gián điệp của TC, khi vừa bị nghi ngờ, dọt về Tầu ngay. Bà dân biểu CH nhưng chống Trump mạnh nhất, Liz Cheney, có chồng làm nghề … đại diện vận động -lobbyist- cho TC. Chồng của các bà Feinstein và Pelosi đều làm ăn bạc trăm triệu với TC. Vợ của nghị sĩ McConnell, lãnh đạo khối CH trong thượng viện là dân gốc Tầu với rất nhiều quan hệ gia đình với các đại gia đỏ Tầu.

    Riêng về cụ Biden thì những chuyện lem nhem của cha con cụ, DĐTC đã bàn qua với bài 74: Hành Trang Của Cụ Biden (5/25/2019) và bài tuần rồi.

https://diendantraichieu.blogspot.com/2019/05/bai-74-hanh-trang-cua-cu-biden.html


    Cựu thống đốc New York, ông DC George Pataki trong một cuộc phỏng vấn năm 2020, đã nói “bầu cho ông Biden sẽ là chuyện thật hết sức khó khăn cho tôi vì ông Biden là người đã sai lầm liên tục về Trung Cộng”. Theo ông Pataki, cụ Biden là người chủ trương hết sức thân thiện với TC, có con làm kinh doanh lớn với TC.

    Nói cụ Biden hoàn toàn lệ thuộc TC dĩ nhiên là quá đáng. Tuy nhiên không thể tránh được việc cụ Biden nhìn TC với con mắt thiện cảm hơn Trump nhiều, và sẽ tìm cách tránh đụng độ mạnh, cũng như tìm giải pháp hòa dịu với TC hơn. Chẳng hạn:

     Khi TT Trump lấy biện pháp chặn du khách từ Tầu qua khi COVID mới bắt đầu du nhập vào Mỹ, cụ Biden tố TT Trump “bài ngoại điên cuồng”, hysterical xenophobia.

     Khi Mỹ cần khẩu trang và dụng cụ thử nghiệm COVID thì cụ Biden đặt mua cả tỷ đô với TC.

     Khẳng định TC không phải là kẻ thù mà chỉ là một đối thủ cạnh tranh -competitor-.

     Khi TC chấm dứt cái gọi là thể chế ‘một quốc gia hai chế độ’ với Hồng Kông, triệt tiêu chế độ dân chủ của Hồng Kông, thì cụ Biden đã ngó lơ, không nhìn, không nghe, không nói. 


    Những con vẹt quảng bá cụ Biden sẽ có chính sách cứng rắn với TC chỉ là chuyện tung hô phe đảng mà chẳng biết mình đang nói gì. Cha con cụ Biden làm ăn bạc trăm triệu với TC từ mấy chục năm nay không thể nào không có ảnh hưởng gì đến các quyết định của cụ Biden.

    Bỏ qua chuyện phe phái chính trị Mỹ, muốn nhận định vấn đề cho đúng, chỉ cần đặt câu hỏi giữa Trump và Biden, ai là người đã nhìn thấy rõ mối nguy khổng lồ của TC, ai là người đã ra trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc tố cáo CS, và ai là người đã nhận cả trăm triệu tiền ‘làm ăn’ với TC.



ĐỌC THÊM


Giao Dịch Biden – Trung Cộng – New York Post:

https://nypost.com/2019/10/10/6-facts-about-hunter-bidens-business-dealings-in-china/


Biden Sai Lầm Về Trung Cộng – Fox News:

https://www.foxnews.com/opinion/biden-wrong-china-career-check-record-david-bossie


Trung Cộng là mối đe dọa lớn nhất – TNS Marco Rubio:

https://www.washingtonexaminer.com/restoring-america/patriotism-unity/in-the-return-of-history-communist-china-will-pose-the-greatest-threat