Cuộc vận động tranh cử tổng thống
chỉ mới bước vào những trang đầu, chưa có gì ngã ngũ, nhất là về phiá đảng DC
khi vẫn còn cả hai tá ứng cử viên tranh giành một cái ghế đại diện cho cả đảng.
Tranh cử tổng thống dĩ nhiên luôn
luôn có hai khiá cạnh: khiá cạnh cá nhân, con người của ứng cử viên, và khiá cạnh
chính sách, tổng thống đắc cử sẽ thi hành sách lược kinh bang tế thế nào.
Một cách thật tổng quát, cuộc chạy
đua vào Tòa Bạch Ốc giữa hai chính đảng sẽ dựa trên hai điểm xoáy hoàn toàn đối
nghịch. Đảng DC sẽ xoáy vào yếu tố cá nhân, sẽ cố gắng biến cuộc bầu cử thành một
cuộc trưng cầu dân ý về cá nhân, về con người của TT Trump. Đảng CH sẽ cố chỉa
ngón tay vào thành quả chính trị của TT Trump và hướng đi của đất nước.
Cả hai đảng sẽ ôn lại bài học vỡ
lòng của Tôn Tử: khai thác điểm mạnh của mình và điểm yếu của địch, và ngược lại
né điểm yếu của mình và điểm mạnh của địch.
Đảng DC cho đến nay đã chưa thuyết
phục được ai là họ sẽ có một sách lược kinh bang hấp dẫn và có hiệu quả, làm
cho cuộc sống của người dân khá hơn, tốt hơn. Trái lại, dân Mỹ thừa dân trí để
thấy rõ tất cả những gì các ứng cử viên tổng thống của đảng DC đưa ra đều là 1)
những khúc bánh mì mới ra lò nóng hổi để hy vọng đáp ứng cái đói nhất thời của
cử tri DC, kịp thời cho mùa tranh cử, mang mùi thời cơ chủ nghiã hơi nặng, và
2) mà lại là những khúc bánh mì… vẽ nhiều hơn thật, quá ngon, quá đẹp, quá tốt
để có thể thành sự thật. Nói như Mỹ, “too good to be true!”. Chưa kể việc quá đắt
chưa ai biết kiếm đâu ra tiền để làm.
Đảng DC bắt buộc phải có chính sách
nào đó để rao tặng chứ chẳng lẽ lại làm như bà nhà văn Marianne Williamson đã
làm trong cuộc tranh luận trên TV vừa qua, ra tranh cử tổng thống mà nói huỵch
tẹt ra là bà chẳng có chính sách gì ráo.
Các chính khách DC dư thừa hiểu biết
để thấy cái lỗ hổng lớn của họ. Nhưng họ vẫn bắt buộc phải rao bán những bánh vẽ
đó, vì dù sao thì cũng vẫn có người thích sống trong mộng tưởng. Đối với những
người này, bầu cử tổng thống chẳng khác gì đi mua vé số, cứ bầu đại, lỡ trúng độc
đắc thì sao?
Nói trắng ra, đảng DC năm nay ra
tranh cử tổng thống mà chẳng rao bán một chính sách an bang nào ra hồn hay đáng
tin tưởng được. Đây là đại cương vài ‘tối kiến’ các ứng cử viên DC tặng cho
thiên hạ:
-
Y tế miễn phí, giáo dục miễn phí, lợi tức tối
thiểu bảo đảm, trợ cấp đủ kiểu đủ cỡ vĩnh viễn. Xin quý độc giả đừng lo, tất cả
do “Nhà Nước cung cấp”. Nhà Nước lấy tiền đâu ra? Câu trả lời: Nhà Nước có ba
cách có tiền: 1) tiền thuế của quý vị đóng chứ ‘Nhà Nước’ chỉ là một khái niệm
trừu tượng, làm gì có xu nào đâu, 2) tiền đi vay các nước khác, cho các nước
này nắm dao kề vào cổ bác Sam trong hiện tại, và con cháu các cụ sẽ phải trả nợ
bá thở luôn trong tương lai, và 3) in tiền như Zimbabwe, cho tới khi giá một ổ
bánh mì lên tới 10 triệu đô.
-
Với
chính sách quốc hữu hóa y tế và giáo dục, bác sĩ, nha sĩ và thầy cô sẽ trở
thành công chức lãnh lương công chức hết. Các bác sĩ tỵ nạn nên chuẩn bị bán
nhà ở Huntington Beach hay Irvine là vừa, nghèo ngang với các bác sĩ Âu Châu
cho đồng đều. (Kẻ này quen cả chục bác sĩ bên Âu Châu, chẳng một người
nào là triệu phú hết!)
-
Thu hồi luật giảm thuế của TT Trump, nghiã là tăng
thuế lại (cách có tiền số 1); tất cả đều long trọng hứa chỉ tăng thuế dân ‘nhà
giàu’, ngoại trừ cụ Sanders lương thiện nhất nhìn nhận sẽ phải tăng thuế dân
trung lưu luôn. Xin lưu ý quý độc giả: chẳng một ai dám định nghiã thế nào là nhà
giàu, thế nào là trung lưu. Nhớ lại VC đã định nghĩa thế nào là trí phú địa hào
sau khi chiếm quyền: sở hữu ba thước đất trồng khoai lang cũng đã là địa chủ có
nợ máu với nhân dân rồi. Trong tương lai, dân Mỹ sở hữu một cái Toyota đời TT
Roosevelt còn tại chức cũng là trung lưu rồi.
-
Vì nhu cầu ‘đa dạng hóa túp lều Cờ Hoa’, cũng
như vì nhu cầu kiếm phiếu dân da màu thay thế phiếu da trắng đang bị mất, đảng
DC muốn mở toang cửa biên giới cho di dân từ Nam Mỹ, Trung Đông, Pakistan, Ấn Độ,... vào tự do, chỉ không
cho đám hủ lậu công giáo da trắng Âu Châu qua đây bỏ phiếu cho CH thôi.
-
Để khuyến khích cuộc di dân đó, tất cả những ai
vượt biên lậu đều sẽ không bị truy tố tội hình sự nào, được chăm lo sức khoẻ miễn
phí. Dân Mỹ bị bắt buộc phải MUA bảo hiểm y tế, không thì bị phạt. Di dân lậu
thì được bảo hiểm y tế miễn phí. (Một lời cố vấn các cụ tỵ nạn: muốn khỏi phải
bị bắt mua bảo hiểm y tế tốn tiền, xin đi Mễ du lịch chơi ít ngày, rồi vứt giấy
tờ đi, len vào đám di dân lậu chạy vào Mỹ lại, sẽ được bảo hiểm y tế miễn phí, lại
khỏi phải đóng thuế gì hết, khỏe ru. Vị nào không tin, cứ thử xem sao?).
Ngoài ra, đảng DC không có thời giờ
lo những chuyện tiểu tiết khác như công nợ vài chục ngàn tỷ; thâm thủng ngân
sách vài ngàn tỷ; luân thường đạo lý cổ lỗ sĩ vào thùng rác; Putin tự phong Đại
Nga Hoàng; Trung Cộng đổi tên Biển Đông thành Hồ Đông thuộc tỉnh Nam Man cai quản
bởi các tân thái thú Phi, Nam Dương, Giao Chỉ, Cao Mên, và Lèo; cậu Ấm Ủn thả
bom nguyên tử xuống Hán Thành,…
Vấn đề là cái chương trình kinh
bang vĩ đại của đảng DC đó … không được dân Mỹ mê lắm. Chính xác hơn, đại đa số
dân Mỹ chống kịch liệt. Những cơ quan TTDC lớn nhất nước như New York Times,
Washington Post và CNN đều lên tiếng, gióng chuông báo động là những chương
trình các ứng cử viên tổng thống DC giơ tay trong cuộc tranh luận cả nước thấy
rõ, chính là mâm cỗ thịnh soạn đảng DC đang mời cụ Trump thưởng thức.
Tất cả miễn tội và miễn phí cho di dân lậu, ai đồng ý?
Thế thì còn có thể làm gì khác được?
Cách tích cực không có, quay qua cách tiêu cực được không? Nghĩa là công kích
các chính sách của TT Trump được không?
Sự thật là được, nhưng… hơi khó.
TT Trump khi tranh cử, cũng giống như tất cả
các chính khách khác, đã hứa trăng hẹn biển rất nhiều. Nhưng khác với các chính
khách bình thường là ông đã cố gắng và đã giữ được nhiều lời hứa hết sức quan
trọng.
Xin thưa ngay để tránh mọi hiểu lầm:
chính báo phe ta Washington Post (chứ không phải Diễn Đàn Trái Chiều đâu) đã có
bài bình luận, tuyên dương TT Trump như là tổng thống ‘lương thiện’ nhất vì là
người đã cố giữ nhiều lời hứa tranh cử nhất. Có một anh nhà báo, dĩ nhiên thuộc
loại ủng hộ Trump chết bỏ, đã liệt kê cả một danh sách gần 300 việc TT Trump đã làm để thực hiện những lời hứa
khi tranh cử. Không cần phải đi vào những chi tiết đó, ta có thể thấy ngay một
vài lời hứa lớn đã được TT Trump thi hành cho dù gặp muôn vàn khó khăn và chống
đối tuyệt đối của phe đối lập DC. Như:
-
giảm
thuế cho cả nước;
-
tạo
công ăn việc làm lại, ngay cả trong khu vực chế suất mà TT Obama phán là “đã chết
ngắc rồi”;
-
bổ
nhiệm thẩm phán bảo thủ để chuyển hướng Tư Pháp Mỹ;
-
‘Nước
Mỹ trước hết’, không ‘lãnh đạo sau lưng ai hết’;
-
ngăn
cản nguy cơ bành trướng của tân đế quốc đỏ Tầu;
-
tìm
cách nói chuyện với Bắc Hàn để giảm nguy cơ chiến tranh nguyên tử;
-
rút
ra hay sửa đổi những hiệp ước quốc tế bất lợi cho Mỹ như TPP, hâm nóng địa cầu,
NAFTA, NATO,...
Tất cả những lời hứa được thực hiện đó, đáng buồn hơn cho đảng DC, cũng là
những thành công khó cãi, khó công kích và khó lật ngược lại.
Phe đối lập vẫn có thể nại ra nhiều hứa hẹn đã không được thực hiện: bức tường
biên giới vẫn chưa xây, nạn di dân vẫn chưa cản được, Obamacare vẫn còn đó, đại
dự án tu bổ hạ tầng cơ sở vẫn chưa thực hiện được nửa bước,...
Công kích những ‘thất hứa’ này coi
bộ không dễ, vì không phải TT Trump đã không muốn giữ lời, hay đã hứa lèo cho
có rồi quên đi, mà hứa nhưng không thực hiện được chỉ vì bị phe DC cản trở tối
đa. DC mở miệng ra tố ông Trump chưa thực hiện được lời hứa nào thì ông ta sẽ
đưa ngay bằng chứng DC đã cản như thế nào.
Thu hồi Obamacare, lời hứa quan trọng
nhất, không thực hiện được vì phe DC nhất trí chống, được sự giúp đỡ của cụ
McCain vì… tư thù cá nhân ông Trump trong khi chính ông McCain đã nhiều lần
công kích Obamacare rất nặng nề. Một hành động trả thù cá nhân đáng tiếc của một
người đã tạo được uy tín lớn trong suốt cuộc đời để rồi xuôi tay ra đi như một
tiểu nhân trả thù vặt bất kể quyền lợi đất nước.
Các biện pháp cản di dân, bất kể lớn
nhỏ, kể cả chuyện xây tường đã được thi hành bởi các TT Clinton, Bush con và
Obama, đều bị đảng DC nhất loạt chống phá đến cùng. Thậm chí ngay cả các biện
pháp thanh lọc khủng bố Hồi giáo từ Syria, Somalia, Libya,… hay chống trẻ con mỏ
neo Trung Cộng, cũng bị phe DC cản trở vì khối dân thiểu số, bất kể thiểu số
nào, đã trở thành thuốc bổ máu sống chết của đảng DC.
Dự án tu bổ hạ tầng cơ sở chết từ
trong trứng nước khi hai bên bận rộn
đánh nhau, không rảnh ngồi điều đình một đại dự án bạc ngàn tỷ, nhất là khi đảng
đối lập nắm Hạ Viện, tức là nắm túi tiền.
Nôm na ra, đảng DC không ở trong tư
thế mang chuyện chính sách này nọ ra tranh cử, họ không có món hàng nào để rao
bán trong khi hàng của ông Trump lại là hàng tốt, dân Mỹ có thể chấp nhận.
Không tranh cử trên vấn đề chính
sách được thì chỉ còn cách tranh cử trên đề tài cá nhân, biến cuộc tranh cử
thành một trưng cầu dân ý về con người
ông Trump thôi.
Chẳng có gì mới lạ khi cả hơn hai
năm qua, DC chỉ biết khui rác đánh những cái mà họ cho là thói hư tật xấu của
con người ông Trump. Trở thành một đảng chính trị nhỏ nhen chỉ nhìn thấy những
cục sỏi nhỏ trên đường mà không có viễn tượng gì lớn cho dân tộc và đất nước này.
TTDC cũng chẳng khá hơn. Truyền thông thông ngôn tỵ nạn thì vẫn chỉ đóng vai
trò… thông dịch không hơn không kém. Mà lại thông dịch tồi.
Xin lỗi quý vị chứ kẻ này thấy đây
là chuyện vớ vẩn vô lý nhất. Ông Trump có là vua nói láo, có ăn nói thô lỗ, có dâm
dục, có kỳ thị, có quái chiêu gì gì đi nữa thì cũng chẳng phải là điều tôi thắc
mắc. Điều tôi trông đợi ở một tổng thống là ông có giúp tôi có công ăn việc làm
tốt, có lợi tức ổn định, không bị đóng thuế đến tắc thở, có bảo hiểm y tế chu
đáo, con cháu tôi có ăn học đầy đủ, có an toàn chống trộm cướp, khủng bố, không
bị đại chiến nguyên tử đe dọa, ra khỏi nước không phải cúi đầu vì mặc cảm tội lỗi
với cả thế giới, xin lỗi vì đủ chuyện,… Tôi không bao giờ bầu một ông linh mục
hay một ông sư làm tổng thống.
Mà dù cho có trưng cầu dân ý về cá
tính con người của tổng thống thì DC cũng không lạc quan được hơn khi bên DC,
không có một người nào toàn hảo, hay ít ra có sức thu hút cá nhân mạnh bằng ông
Trump, thu hút để tung hô cũng như
thu hút để chửi rủa. Không ai có thể thờ ơ, ngồi tỉnh bơ khi ông Trump bước vào
phòng trong khi tất cả các ứng cử viên DC phải hét khô cả họng để thiên hạ chú
ý, với điều kiện còn đủ sức để hét!
Hai ông DC được hậu thuẫn mạnh nhất
là Biden và Sanders. Anh bình loạn gia chống Trump tối mặt mũi, Joe Scarborough
cũng phải nhìn nhận hai ông này đứng cạnh Trump, người ta có cảm tưởng Trump trẻ
hơn 20 tuổi là ít, trong khi một cụ thì ngái ngủ, cụ kia thì thều thào không ra
tiếng.
Chuyện một tổng thống ngồi ăn bún
chả trong một nhà hàng giữa cả chục thực khách bàng quang không ai thèm nhìn tới,
là chuyện không bao giờ có thể xẩy ra với ông Trump. Nếu không ai để ý thì ông
Trump cũng sẽ gõ đũa trên ly nước để kêu gọi thiên hạ chú ý đến mình.
Đó là con người Trump, thích hay
ghét tùy ý mỗi người. Đừng nêu ra chuyện ‘acting presidential’, xử thế oai
phong như tổng thống. Dân cao bồi Mỹ chưa bao giờ coi các tổng thống như các đại
hoàng đế, lúc nào cũng rình ràng nghi lễ.
Chuyện đáng nói là dân Mỹ nói chung
thật thà, bình dân và xuề xòa, dường như coi những mánh mung lắt léo, khách
sáo, lễ nghi,… là những giả dối khó ưa. Trong khi lại coi những lời mộc mạc, thô lỗ như rất... Mỹ.
Phe ta đã từng làm rùm beng chuyện ông Trump dùng danh từ ‘shithole’, chỉ là chuyện
vặn vẹo để chửi, chứ thực tế các ông bà Mỹ mở miệng ra là sh... , fu...,
motherfu...,... Quý độc giả không tin cứ đi nói chuyện với bạn bè Mỹ vài câu
thì biết ngay. Không ai không biết ông chính khách thô bỉ nhất lịch sử Mỹ chính
là TT Johnson, và bà chính khách thô bỉ nhất chính là bà Hillary. Cả hai mở miệng
ra là tuôn ra cả tràng, sh... và fu...! Chẳng nghe TTDC bàn gì về những
chuyện này.
Nhân vô thập toàn, một con người
như ông Trump dĩ nhiên còn… vô thập toàn hơn thiên hạ nữa. Nghĩa là ông ta sẽ
có nhiều tính tốt hơn người, nhưng cũng có nhiều tính xấu hơn ai hết, tha hồ
cho những người chống đối khui rác. Mà cái đáng nói là con người đó cũng chẳng
e dè dấu diếm gì hết, sẵn sàng vỗ ngực nói toạc móng heo ra hết, bất cần thiên
hạ đồng ý hay không, thích hay ghét.
Nói như dân Nam Kỳ Quốc của ta “Tui
dzậy đó, chịu, hổng chịu, ráng chịu!”.
Ông Trump, theo định nghiã, chưa
bao giờ là một chính trị gia dẻo mép theo mô thức Obama. Chẳng những vậy mà ông
còn nhìn rõ dân Mỹ tuy dễ tin nhưng càng dễ nghi ngờ chính trị gia hơn. Chỉ cần
kéo cái lưỡi không xương của chính trị gia ra, vạch trần được cái gian trá của
họ là dân Mỹ sẽ thức tỉnh. Cái kỹ thuật này đã là yếu tố có thể nói quan trọng
nhất trong chiến thắng của ông Trump khi ông hạ bà Hillary.
Phải nói thẳng, nếu đảng DC chọn
đánh cá nhân thì có lẽ đã phạm sai lầm thật lớn. Đừng ai quên đánh cá nhân chính
là biệt tài của ông thần Trump. Không cần gì nhiều cho rắc rối, chỉ một cái ‘biệt
danh’ ông chụp vào đầu ai là người đó tiêu tùng.
Khi tranh cử tổng thống năm 2016, ông
đã hạ hàng loạt đồng chí CH bằng những cái biệt danh nghe khôi hài nhưng lại độc
hại hơn cả triệu công kích dài dòng văn tự. Những cái tên đó dính chết vào người
luôn. Như ‘low energy Jeb’, “lying Ted’, ‘small Marco’, ‘ugly Fiorina’,... Cái
biệt danh ‘crooked’ –gian trá- của bà Hillary đã gây ấn tượng khó xóa được
trong đầu cả triệu người.
Trong đám ứng cử viên DC hiện nay,
một số đã được vinh hạnh vào bảng vàng biệt danh của ông Trump rồi: Sleepy Joe,
Pocahontas Warren, Madman Buttigieg. Ta chờ xem những tên mới cho vui.
Trong phong trào chống Trump hiện
nay, kỳ thị da màu đã trở thành chiêu bài chính. Đây là môn võ gia truyền từ Đấng
Tiên Tri truyền xuống khi ông này luôn núp sau cái mộc đồng đen để đỡ đạn chống
đối. Da trắng mà đụng vào da màu thì chỉ có thể là kỳ thị thôi, không cần lý lẽ
gì hết. Theo một thăm dò mới, một phần ba cử tri DC nhìn nhận chính khách da trắng
mà khác ý với chính khách da màu là sẽ tự động bị tố kỳ thị ngay. Nói chung, bất cứ anh da trắng nào nói
khác ý anh da màu là tự động thành kỳ thị. Theo trang mạng The Hill, hai
đài CNN và MSNBC trong hai ngầy đầu tuần qua, đã nói đến danh từ ‘kỳ thị’
(racist) tới 1.100 lần! Thượng nghị sĩ Lindsay Graham nhắc lại hình
như tất cả các tổng thống CH từ Eisenhower đến giờ đều không ít thì nhiều bị TTDC
tố là kỳ thị hết. Cả hai ứng cử viên McCain và Romney cũng vậy. Lâu dần, danh từ
kỳ thị mất hết ý nghiã.
Khi TT Trump tuýt vài câu công kích
mấy bà dân biểu chê bai nước Mỹ, cả đảng DC nhẩy nhổm la hét hơn vỡ chợ, như
tìm ra mỏ vàng, khai thác tối đa như bằng chứng cụ thể nhất về tính kỳ thị thô
bạo của Trump, thậm chí họp cả Hạ Viện để làm xiếc lấy quyết nghị lên án ông là
kỳ thị. Tất cả 100% các dân biểu DC phán ông Trump kỳ thị. Thêm 4 ông CH cũng về
hùa theo vì cả bốn ông đều đắc cử trong vùng do DC kiểm soát, có nhiều triển vọng
mất job năm tới nên phải ve vãn phe DC hy vọng giữ được ghế.
CNN đặt vấn đề hình như “Trump hiểu nước Mỹ hơn chúng ta”, vì sự thật là đã có
hai nước Mỹ, một nước Mỹ ‘tiến bộ’ không chấp nhận những cái tội tầy trời của
Trump, và một nước Mỹ ‘hủ lậu’, coi những tội này như pha. Việc CNN mới ‘khám
phá’ ra có hai nước Mỹ chỉ xác nhận sự mù quáng của TTDC cứ tưởng cả nước đều cấp
tiến theo họ hết. Bài học thất bại ê chề năm 2016 hiển nhiên là vẫn chưa
mở mắt họ.
Câu chuyện đình đám đang nổ ra là
TT Trump đã đánh cái đám bốn bà dân biểu trẻ thiên tả cực đoan to mồm nhất hiện
nay, mà bà Pelosi gọi là The Squad. Thật ra, đánh cái đám Tứ Quái Bang này chỉ
là một yếu tố nhỏ, rất nhỏ trong toàn bộ cuộc chiến Trump và đảng DC, mà TT
Trump sẽ khai thác trong cuộc vận động tranh cử này. Cho đến nay, ông chỉ mới
hé lộ sách lược một cách tổng quát, qua năm tới cuộc chiến sẽ rõ nét hơn.
TT Trump sẽ công khai đưa ra cho
dân Mỹ một lựa chọn giữa cái mà ông gọi là
chủ trương thiên tả, thiên xã hội chủ nghiã mà đảng DC đang rao bán, và
chế độ tự do dân chủ mà dân Mỹ đã được hưởng từ hồi nào đến giờ.
Cái lạ lùng khó hiểu là tất cả các
thăm dò đều cho thấy tuyệt đại đa số cử tri Mỹ không chấp nhận xã nghĩa, thế mà
phe DC vẫn cứ gân cổ hô hào quảng bá cho những chính sách thiên tả nhất.
Tình hình những ngày mới đây cho thấy
dường như khối lãnh đạo đảng có ý muốn tách ra cho xa đám Tứ Quái Chiêu, nhưng
TT Trump đã không cho họ toại nguyện. Ông tuýt vài câu, ép cả đảng DC phải miễn
cưỡng ôm lại đám Tứ Quái, gián tiếp
chấp nhận nhóm này đang hướng dẫn cả đảng DC, là chuyện ông sẽ khai thác
tối đa trong cuộc bầu cử này.
Riêng đối với khối dân tỵ nạn Việt,
đúng ra, cộng đồng chúng ta, với kinh nghiệm xương máu sống trong xã nghĩa, với
quan điểm chống cộng hùng hổ nhất thế giới, đáng ra phải đi tiên phong trong việc
giải thích cho dân Mỹ ngu ngơ xã nghĩa ngoài đời thật khác xã nghĩa trên sách vở
đại học Berkeley và các chương trình chính trị của các chính khách sa-lông Mỹ
như thế nào.
Các cụ tỵ nạn nào tung hô chủ
trương xã nghĩa của đảng DC cần phải có lời giải thích với cộng đồng tại sao họ
vắt chân lên cổ trốn chạy cái xứ Xuống Hố Cả Nước Mít để qua đây cổ võ cho cái
xứ Mỹ này Xuống Hố Cả Nước theo. Họa lại câu tuýt của Trump: có giỏi thì các cụ
trở về CSVN để chữa bệnh cho xứ đó đi, xong rồi trở lại đây chỉ cho Trump cách
chữa bệnh cho bác Sam.
Trước khi các cụ sỉ vả kẻ này là ‘kỳ
thị da vàng’ xin lưu ý kẻ này cũng là dân gốc mít gốc soài y chang các cụ đấy.